Ngày Chim Yến Trở Về

Chương 36



Ngoài cửa sổ ô tô, ánh đèn từ hàng vạn ngôi nhà sáng rực, nhưng trên đường gần như không có chiếc xe nào.

Ban đầu, đèn trong xe còn sáng, sau đó tắt đi.

Lăng Vân tựa đầu vào gối, ngủ thiếp đi.

Sau gần hai tiếng, xe chậm rãi dừng lại, bên cạnh là một quảng trường và mấy tòa nhà cao tầng.

“Lăng Vân, Lăng Vân.” Lục Thẩm Nhất khẽ gọi.

Lăng Vân từ từ mở mắt, nhìn Lục Thẩm Nhất trước, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đây là đâu?”

“Tây Giang.”

Quảng trường đông nghịt người, đủ màu sắc sặc sỡ. Màn hình lớn đang phát chương trình Xuân Vãn, trên mặt đất bày đủ các trò giải trí, đủ loại bong bóng bay tung bay trên không trung, cảnh tượng thật náo nhiệt.

“Lăng Vân, mình không chụp được đêm giao thừa ở Tây Giang, cậu tự mình xem đi.” Lục Thẩm Nhất mở cửa xe, kéo Lăng Vân đi về phía trung tâm quảng trường.

Lăng Vân ngó đông ngó tây, vô cùng tò mò về mọi thứ xung quanh.

“Thật là náo nhiệt, thật là hoa lệ.” Lăng Vân không kìm nén được sự phấn khích và háo hức trong lòng.

Cô xoay người, nói với Lục Thẩm Nhất đang theo sau: “Hóa ra Tết cũng có thể thú vị như thế này.”

Chuẩn bị bữa tối, ăn cơm tất niên, chờ Xuân Vãn, xem Xuân Vãn, xem mệt rồi thì đi ngủ, dường như đó đã trở thành trình tự đón Tết của Lăng Vân.

Bên cạnh, mọi người đang vây quanh trò chơi ném vòng, tiếng reo hò vang lên từng đợt.

“Đúng là rất thú vị, đi, chơi ném vòng.”

Phía trước đặt vài món đồ chơi nhỏ không hề bắt mắt, càng về sau, vật phẩm càng lớn và tinh xảo hơn.

Lăng Vân nhìn trúng con búp bê bằng vải ở hàng cuối cùng, dáng vẻ đội mũ của nó trông rất giống Lục Thẩm Nhất trong đêm hội Tết Nguyên Đán.

Những chiếc vòng trong tay sắp hết, Lăng Vân vẫn chưa ném trúng lần nào, lần gần nhất cũng chỉ sượt qua vai con búp bê.

“Muốn cái đó sao?” Lục Thẩm Nhất chỉ vào vị trí con búp bê.

Lăng Vân gật đầu: “Chỉ còn hai vòng cuối cùng thôi.”

“Đưa cho mình.”

Lục Thẩm Nhất cầm vòng, khẽ vung cổ tay, chiếc vòng bay lên không trung vẽ thành một đường parabol đẹp mắt, cuối cùng rơi chính xác lên đầu con búp bê.

“Ah! Trúng rồi.” Lăng Vân nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Lục Thẩm Nhất rất bình tĩnh: “Còn muốn cái nào nữa không?”

“Không, mình chỉ thích cái này thôi.” Lăng Vân nói rồi ôm chặt con búp bê trong tay.

Gần 12 giờ, Lục Thẩm Nhất kéo Lăng Vân chạy vào một tòa nhà cao tầng.

Nhắc tới cũng thật lạ, ban đầu bảo vệ ở cửa không cho hai người vào, cho đến khi Lục Thẩm Nhất nói nhỏ với ông ấy vài câu gì đó, thái độ của bảo vệ mới thay đổi 180 độ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Lục Thẩm Nhất, cậu nói gì với bảo vệ vậy, sao mình cảm thấy ánh mắt ông ấy nhìn mình hơi lạ?” Lúc đi thang máy, Lăng Vân càng nghĩ càng thấy không đúng.

“Với lại, chúng ta lên tầng thượng để làm gì?”

Màn hình thang máy nhảy số rất nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thang máy đã dừng ở tầng thượng.

Lục Thẩm Nhất để lại một câu: “Cậu đoán đi” rồi bước ra.

Trên tầng thượng của tòa nhà là một quầy bar ngoài trời, trên đó đặt vài bộ bàn ghế đơn giản.

Lăng Vân đi theo sau, thấy Lục Thẩm Nhất dừng lại, cô cũng đứng đợi ở phía sau.

Bóng tối trước mắt đột nhiên bị phá vỡ bởi một tia sáng, Lục Thẩm Nhất cầm điện thoại, bước vài bước về phía trước.

Ánh sáng chiếu lên chân Lăng Vân, cô vượt qua bậc thang nhỏ trước mặt, đi vào sân thượng.

Hai người đi về phía trung tâm, Lăng Vân thuận thế ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Lục Thẩm Nhất, chúng ta lên đây để hóng gió lạnh à?” Lăng Vân thấy lạnh quá, đội mũ lên.

“Nhìn phía trước đi.”

“3 2 1.”

Xa xa trên bầu trời, một chùm pháo bắn thẳng lên nổ tung giữa không trung, hàng vạn bông pháo tỏa ra, thắp sáng cả một vùng trời.

Theo sau là liên tiếp những chùm pháo hoa đủ màu sắc, vàng, xanh, tím nở rộ, chúng giao thoa với nhau, giống như thế giới dưới ngòi bút của họa sĩ, lãng mạn và đẹp đẽ, nhưng có chút không chân thật.

Lăng Vân lén lút di chuyển tới gần Lục Thẩm Nhất, trong mắt cô không chỉ có pháo hoa, mà còn có cả đại diện tân học sinh trên đài tịch.

Trong màn pháo hoa kéo dài gần mười phút, ban đầu Lăng Vân còn chìm đắm trong “cơn mưa sao băng” do pháo hoa tạo ra, sau đó là Lục Thẩm Nhất bên cạnh.

Cùng người mình thích nhất ngắm pháo hoa, đó là một chuyện tình đẹp và lãng mạn biết bao.

“Lục Thẩm Nhất, năm mới vui vẻ.” Lăng Vân lại nhìn về phía Lục Thẩm Nhất.

“Mình thích cậu!” Lăng Vân thầm nói bốn chữ này trong lòng, cô thậm chí không có can đảm để tiếp tục nhìn anh.

Pháo hoa kết thúc, thời gian đã là 0 giờ 15 phút.

Lục Thẩm Nhất quay đầu nhìn Lăng Vân, trong mắt hơi ảm đạm: “Chúc mừng năm mới!”

“Lăng Vân…”

“Hả?”

Lục Thẩm Nhất dừng lại một chút: “Chúng ta đi xuống đi! Mình đưa cậu về.”

Khi Lăng Vân về đến nhà, Vương Vi đang ngồi một mình trong phòng khách ngủ thiếp đi, trên bàn bên cạnh có một đĩa sủi cảo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Mẹ… Mẹ…” Lăng Vân nhẹ nhàng lay Vương Vi.

Bà lập tức mở mắt: “Về rồi à, có đói không, để mẹ hâm nóng đĩa sủi cảo này một chút.”

Những năm trước, Vương Vi và Lăng Vân thường vừa ăn sủi cảo vừa xem Xuân Vãn.

“Không cần đâu ạ, con mệt quá, đi ngủ trước đây, mẹ cũng đi ngủ sớm đi!” Dù Lăng Vân vừa mới ngủ trên xe, không thấy buồn ngủ lắm, nhưng nhìn Vương Vi có vẻ khá mệt mỏi, cô đành phải nói dối.

“Ngày 15 tháng 2 năm 2018

Lục Thẩm Nhất bảo mình tự xem không khí Tết ở Tây Giang như thế nào, mình thấy rồi, nhận ra nơi đó náo nhiệt lại hoa lệ. Mình rất thích nơi đó, cảm thấy Tây Giang tràn ngập hương vị năm mới, nhưng lại thấy lạ lẫm, như thể nơi đó không thuộc về mình.

Mình nghĩ mình sẽ thích nghi với cuộc sống thành phố, nhưng cuối cùng mình chỉ quen với kỷ luật quân đội của trường học thôi.

Mình thậm chí còn chưa từng đến phố ăn vặt.

Mình tưởng mình rất vui, nhưng tại sao cây bút trong tay luôn viết ra những điều không vui thế?

Đêm giao thừa năm 2019, mình nghĩ hay là ở nhà xem Xuân Vãn với mẹ đi!

Vì mình không muốn lại nhìn thấy Lục Thẩm Nhất nữa, trong lòng lại nghĩ mãi đến những lời không thể nói ra!”

Khi Lăng Vân khép cuốn nhật ký lại, lòng càng thêm nặng trĩu, cô úp mặt vào gối, như thể làm vậy nước mắt sẽ không rơi.

Ngày mùng một Tết, Lăng Vân ngủ thẳng đến giữa trưa, cuối cùng đau dạ dày không chịu nổi mới miễn cưỡng dậy ăn cơm và uống thuốc.

Trên bàn còn đặt cuốn nhật ký chưa khép lại tối qua, cây bút bên cạnh cũng không ra mực.

“Chị, tối qua chị đi đâu vậy?” Giọng của Lăng Thành khiến Lăng Vân đang ngồi thẫn thờ ở trước bàn tỉnh lại.

Lăng Vân nhanh chóng khép cuốn nhật ký lại: “Không đi đâu cả, sao thế, có chuyện gì?”

“Bao lì xì anh ấy cho em tối qua, bên trong có 1000 tệ.”

“Ồ.”

Lăng Thành thấy Lăng Vân không có phản ứng gì: “1000 tệ đó, sao chị chẳng có phản ứng gì hết vậy?”

“Mẹ trả lại cho Lục Thẩm Nhất rồi, Lục Thẩm Nhất chỉ là bạn bình thường của chị, người ta lì xì cho em là em nhận à!” Lăng Vân nói xong, giọng điệu rất nghiêm khắc.

“Chị hung dữ như vậy làm gì? Em đến để thành thật với chị mà.” Lăng Thành cũng hơi sợ hãi, mới nói hai câu đã chị đã nổi giận như vậy.

“Đi ra ngoài.” Lăng Vân đẩy Lăng Thành ra khỏi phòng.

Lăng Vân lại mở cuốn nhật ký ra, cô cầm bút và viết thêm một câu cuối cùng: “Thật ra, mình rất vui.”