Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 74



Thứ Bảy không có tiết, Ngôn Tư Mộ vẫn phải đến lớp Âm nhạc điểm danh.

Cô biết hôm nay Trần Mặc về, lập tức bỏ giờ nghỉ trưa, vừa ngáp vừa gửi tin nhắn: [Buổi chiều tới đón em nhé!]

Sau đó cô chia sẻ địa chỉ, gửi thời gian.

Nếu để người ngoài biết “nô dịch” của cô vừa trở về từ nước ngoài đã phải làm tài xế, có lẽ sẽ nghĩ cô đang gây chuyện, nhưng người nọ lại đồng ý không hề do dự.

Nhận được câu trả lời đồng ý, Ngôn Tư Mộ cất điện thoại, các ngón tay chơi guitar, cô nhoẻn miệng cười nhưng tâm trạng lại không tươi sáng như mong đợi.

Hai năm qua, không phải lúc nào Trần Mặc cũng ở nước ngoài, anh thường xuyên qua lại giữa hai nơi, bận rộn đến nỗi không thấy bóng người.

Lúc rảnh rỗi cô sẽ lấy cớ “đến thăm anh trai”, quang minh chính đại chạy ra nước ngoài ở vài ngày, mối quan hệ giữa họ vẫn như xưa với nhiều cuộc tranh cãi không ngừng. Cô vẫn thủy chung giữ vững tình cảm của mình, nhưng Trần Mặc cứ không dám đối mặt, như một tên quỷ nhát gan.

Không, anh đích thị là một tên quỷ nhát gan.

Điều duy nhất khiến cô hài lòng ắt hẳn là mức độ nuông chiều của Trần Mặc dành cho cô chỉ tăng chứ không giảm. Dường như bất luận cô nói gì làm gì, người nọ cũng có thể bao dung, vì thế cô không ngừng tìm kiếm giới hạn cuối cùng của anh…

“Thiểu Thiểu.”

Người mới vào phòng cắt đứt suy nghĩ miên man của cô, Ngôn Tư Mộ rời hai tay khỏi dây đàn, nhẹ nhàng dời mắt: “Cô Lâm.”

“Video diễn tấu bài hát mà em sáng tác lần trước đã truyền ra ngoài, các tiền bối tán thưởng không ngớt, bọn họ đánh giá em rất cao.” Các bậc tiền bối mà cô Lâm nhắc tới là những người có ảnh hưởng lớn trong giới âm nhạc, được họ khen ngợi thực sự không dễ, cô Lâm vẫn luôn muốn đẩy cô lên cao hơn: “Em có nhiều tiềm năng về soạn nhạc và biểu diễn lắm, đừng lãng phí thiên phú của mình.”

Các bài sáng tác của Ngôn Tư Mộ rất có hồn, nhưng cũng lộ rõ khuyết điểm thiếu kỹ năng. Từ thuở nhỏ cô đã như thế, không thích học tập khô khan, làm gì cũng không cố định lâu dài, thế nên ban đầu cô không chọn thẳng con đường âm nhạc.

“Nếu em cân nhắc tới, chỗ cô có thư giới thiệu, cộng thêm thành tích của em thì muốn vào học cũng không thành vấn đề.” Tích lũy kiến thức nhiều năm đã xây dựng nền tảng vững chắc cho cô, bây giờ tiếp tục cải thiện vẫn kịp.

“Em sẽ suy nghĩ, cảm ơn cô.” Đây không phải lần đầu cô Lâm nói, điểm khác biệt là lần này Ngôn Tư Mộ đã trả lời thật lòng.

Bây giờ không có chuyện gì khiến cô thấy hứng thú ở Đại học Cảnh Thành nữa, đổi môi trường học tập mới cũng không tệ.

Buổi chiều, Trần Mặc đến sớm hơn thời gian đã hẹn cũng không thúc giục cô.

Để lại guitar trong phòng đàn, Ngôn Tư Mộ chỉ đeo túi xách ra ngoài, cô bước về phía chiếc xe màu đen.

Cô không nhắn tin cũng không mở cửa, chỉ gõ cửa kính xe khiến người nọ chú ý. Cửa kính xe hạ xuống, hai đôi mắt trong và ngoài xe giao nhau giữa không trung. Thấy Trần Mặc tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Ngôn Tư Mộ lại mở cửa ngồi vào.

Xem như cô đang chọc anh.

Cửa kính xe từ từ đẩy lên, cho đến khi đóng hẳn, trong xe vang lên giọng nam: “Không nhận ra xe à?”

Còn phải gõ cửa xác nhận sao?

Ngôn Tư Mộ thắt dây an toàn, lẩm bẩm: “Anh biết trí nhớ em không tốt mà, em cũng mới thấy chiếc xe này hai lần, thật sự không dám chắc.”

Cô khựng lại một nhịp, cái miệng nhỏ bắt đầu huyên thuyên không dứt: “Anh mà trở về chậm thêm mấy ngày nữa, nói không chừng em phải đối chiếu ảnh với anh để nhận dạng đấy.”

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ phàn nàn thời gian gặp anh quá ít. Trần Mặc bảo: “Anh bận.”

“Từ nhỏ đến lớn anh luôn bận mà, bận học, bận thi tốt nghiệp, bận làm việc ngoài xã hội.” Ngôn Tư Mộ tiện tay ném chiếc túi có giá trị sáu chữ số ra hàng ghế sau: “Anh không thể nghỉ ngơi một chút à?”

“Không thể, Mộ Mộ.” Đáp án vẫn không thay đổi qua nhiều năm, trước khi đạt được mục tiêu, anh không có tư cách dừng chân tạm nghỉ.

Ngôn Tư Mộ mím môi.

Trong ấn tượng của cô, người đàn ông chăm chỉ này đã trưởng thành trong guồng quay bận rộn, anh tăng tốc chạy hết sức nhưng chưa từng than một từ “mệt”.

“Được rồi, được rồi.” Tạm thời đành bỏ cuộc thôi, Ngôn Tư Mộ xoa bụng giục: “Anh mau lái xe đi, em đói rồi.”

“Đằng sau có thức ăn nhẹ và đồ uống.”

Đây là xe mới mà Trần Mặc đổi từ hai tháng trước, phía trước ghế lái phụ đặt con nai với hàm nghĩa “bình an”, chính Ngôn Tư Mộ đã tặng cho anh, anh vẫn giữ đến tận giờ.

Cốp xe luôn chứa đầy đồ ăn vặt yêu thích của Ngôn Tư Mộ, còn cả các món đồ chơi nhỏ và một ít kẹo trong túi đựng đồ ở ghế sau, chỉ cần vươn tay là cô có thể lấy.

Ngôn Tư Mộ xua tay: “Giữ đồ ăn vặt cho em đi, hôm nay chúng ta hãy ăn một bữa siêu lớn, để có cảm giác đón gió tẩy trần ấy, được không anh?”

Trần Mặc để cô quyết định mọi thứ.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi có mối quan hệ thân thiết dùng bữa tối chung, tựa như một cuộc hẹn hò hai người giữa bầu không khí mập mờ khó tả. Tuy nhiên, mỗi khi Ngôn Tư Mộ ngẩng đầu nhìn gương mặt trầm tĩnh như nước ở phía đối diện, bầu không khí lãng mạn lập tức giảm xuống một nửa, rồi chạm đáy luôn.

“Hầy, Trần Mặc, nếu anh bị bắt cóc tới nhà hàng thì hãy nháy mắt mấy cái, em thả anh đi nhé?” Câu nói đùa bất chợt của cô khiến người đàn ông đối diện mỉm cười.

Cuối cùng bầu không khí đã dịu đi, Trần Mặc bắt đầu tăng cảm giác tồn tại của mình, anh bưng trà, rót nước rồi chuyển đồ ăn, rốt cuộc cũng thỏa mãn được bà hoàng kén chọn này.

Ăn uống no nê, Ngôn Tư Mộ lên xe, lẩm bẩm “Buồn ngủ quá”, sau đó cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ trong chốc lát.

Năm ngoái, Ngôn Tư Mộ đã rời nhà để trải nghiệm cuộc sống tự lập, căn hộ cô đang ở gần trường học, xe không được đậu ở cổng mà phải vào gara chung.

Dọc đường đi, Ngôn Tư Mộ không hề tỉnh giấc, anh liếc nhìn gương mặt điềm tĩnh đang ngủ yên bình của cô gái, ánh mắt người đàn ông trở nên dịu dàng hơn.

“Mộ Mộ.”

Anh khẽ gọi một tiếng nhưng không ai trả lời, anh lặng lẽ xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay ghi lại thời gian đã trôi qua.

Tầm mười phút sau, Ngôn Tư Mộ mơ màng mở mắt ra, giơ tay sờ gáy, phần da bị tóc dài xõa xuống đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Anh sợ cô cảm lạnh nên tăng nhiệt độ, khiến cô phải tỉnh vì thấy nóng, Ngôn Tư Mộ lấy dây buộc tóc ở cổ tay ra cột mái tóc dài lên, chiếc cổ trắng nõn lộ ra.

Động tác trôi chảy như nước, cô không nhận ra việc nghỉ ngơi vào lúc này là không đúng. Thấy cô nhắm mắt chuẩn bị ngủ lần nữa, Trần Mặc nhanh chóng nói: “Mộ Mộ, về nhà hẵng ngủ.”

“Không muốn về một mình.”

“Anh đưa em về.”

Ngôn Tư Mộ chờ mỗi câu này thôi.

Thang máy trong gara lặng ngắt như tờ, người ra vào rất ít, nhiệt độ còn thấp hơn dưới mặt đất mấy độ, cảm giác hơi đáng sợ. Thông thường, Ngôn Tư Mộ sẽ yêu cầu tài xế dừng ở cửa lớn khi về, cô thà đi bộ thêm vài bước còn hơn phải trải nghiệm “thang máy đáng sợ”, nhưng hôm nay thì khác, một vị thần hộ mệnh đang ở bên cạnh, cô không dùng cũng phí.

“Lạnh quá.” Cô cố ý ghé sát anh, Trần Mặc giơ tay lên nắm chặt cánh tay cô, anh cảm nhận độ dày của trang phục: “Em mặc ít quá.”

“Anh không biết con gái yêu cái đẹp thì cần phong cách hơn giữ ấm sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Bị ốm thì sẽ không đẹp.”

“Hừ, chưa nghe nói mỹ nhân ốm yếu à? Yếu đuối sẽ khiến người ta đau lòng đó.”

“Em không cần đâu.”

“Vì em đủ đẹp rồi đúng không?” Cô luôn tự tin vào ngoại hình của mình.

Thang máy nhanh chóng đến tầng được bấm, tiếng ting cắt đứt cuộc trò chuyện, Ngôn Tư Mộ thầm nghĩ đáng tiếc quá, không thể nhận được một lời khen.

“Em vào đi.” Trần Mặc đưa túi xách trong tay cho cô.

Ngôn Tư Mộ vén một lọn tóc dài không thể buộc gọn ra sau tai, tiện tay nhận túi, bâng quơ đưa ra lời mời: “Anh không vào trong ngồi một lát à?”

Trần Mặc khéo léo đáp: “Hôm nay hơi muộn rồi.”

Thấy cô ngồi ngủ gà ngủ gật trên xe ban nãy, trông rất mệt mỏi, nếu anh vào thì sẽ làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của cô.

Đeo túi xách trên vai, Ngôn Tư Mộ giữ lấy cánh tay anh bằng đôi tay rảnh rỗi, cô không cho anh đi, dựa đầu vào vai anh cọ cọ, thân thiết như người yêu, đáng tiếc rằng bọn họ không phải.

“Em đang mệt mà?”

“Nhưng em không muốn anh đi.” Hai năm qua, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, quá ít so với những tháng ngày gặp gỡ trong mười năm qua. Không biết ngày mai anh có tiếp tục bận bịu không thấy bóng dáng không, hiện tại cô không muốn thả người.

Trong cổ họng cô truyền ra âm thanh ấm ức, tay cũng siết chặt hơn, Trần Mặc chịu thua, hứa sẽ đợi cô ngủ mới về.

Vì vậy người vừa mới buồn ngủ khi nãy bỗng trở nên tràn đầy sức sống, cô mang dép tới tới lui lui trong căn hộ, tiếng động không lớn nhưng luôn quanh quẩn bên tai Trần Mặc, khiến anh chú ý đến cô.

“Muốn uống nước trái cây không?”

“Đồ ăn nhẹ nhé?”

Trần Mặc thỉnh thoảng đáp lời, Ngôn Tư Mộ bưng thành phẩm trong tay, vẻ mặt đắc ý.

“Em tự học đấy.”

“Có hứng thú học nhưng không thành thạo, dù sao em chỉ cần có thể làm ra những hương vị em thích là được.”

Đây là nguyên tắc làm việc của Ngôn Tư Mộ.

Chỉ cần thích thú, cô có thể thực hiện bất cứ điều gì, không thích thì có thể buông bỏ bất cứ lúc nào.

Trong chuyện theo đuổi Trần Mặc, cô biết mình thích anh lắm, nhưng cũng không ngờ sẽ kéo dài đến nhiều năm.

Tính cách Trần Mặc trầm lặng, đã qua hồi lâu nhưng anh chẳng nói được mấy câu, Ngôn Tư Mộ bực bội, cảm giác hận sắt không thành thép: “Anh nói xem, tại sao em cứ thích một tên đầu gỗ như anh chứ?”

“Hay anh đối xử vô tâm, tàn nhẫn hơn một chút đi, ví dụ như khi em chạm vào anh thì anh dùng một tay đẩy em ra, hoặc nếu em yêu cầu anh làm việc gì đó, anh hãy cự tuyệt thẳng thừng, rồi khi em nói thích anh, anh cứ dứt khoát từ chối em, tốt nhất kèm thêm một câu anh ghét em.”

Cô phá vỡ ranh giới cuối cùng của mình, nhẹ nhàng liệt kê ra, như đang kể chuyện cười cho anh nghe, cô ghé sát vào tai anh đề nghị: “Chỉ cần anh làm thế, em tin chắc sau này anh sẽ được yên tĩnh, không ai làm phiền anh nữa.”

“Xin lỗi Mộ Mộ, anh không làm được.”

“Anh đúng là một tên khốn nạn.” Anh càng đối xử tốt với cô, cô càng muốn tóm chặt anh.

“Vậy rốt cuộc tại sao anh không đồng ý ở bên em?”

Anh không thể trả lời.

Ngôn Tư Mộ chờ anh trở về để mời cơm, trong lòng thầm nghĩ phải tiêu hết tiền anh, nhưng thật ra cô chỉ tìm một nơi có giá cả trung bình, khác xa những nơi tụ tập bạn bè thường ngày của cô.

Cô chủ điệu đà bỗng trở nên tốt bụng, anh không thể yên tâm thoải mái chấp nhận. Hiện giờ anh không thiếu tiền để đãi cô một bữa ăn, nhưng khoảng cách giữa bọn họ không chỉ dừng ở một bữa cơm.

Nếu cái giá của việc ở bên nhau là cô phải hạ thấp chất lượng cuộc sống để theo anh, vậy làm sao anh có thể xứng đây?

Mãi không nhận được câu trả lời, Ngôn Tư Mộ cụp mắt, hai vai trĩu nặng: “Trần Mặc, em hơi mệt rồi.”

“Nghỉ ngơi sớm nhé.” Anh lập tức lên tiếng, dường như đang chờ giây phút này.

Ngôn Tư Mộ mấp máy môi muốn nói gì đó, những suy nghĩ ấy quanh quẩn trong đầu cô hàng nghìn lần, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, tạm biệt.”

Anh ngập ngừng giơ tay lên, cuối cùng vẫn rút về đặt bên người, Trần Mặc chậm rãi nói: “Ngủ ngon.”

Ngôn Tư Mộ không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh.

Mỗi lần cuộc trò chuyện kết thúc, cô đều mong chờ Trần Mặc nói hai từ này với mình, nhưng lúc này đây, giọng nói trầm tĩnh của anh tựa như một lời tỏ tình nhẹ nhàng.

-

Khi Trần Mặc về đến nhà đã mười rưỡi, anh không nghỉ ngơi mà mở máy tính ra sắp xếp tài liệu, sau đó tham gia hội nghị trực tuyến xuyên quốc gia, buổi họp kéo dài liên tục mấy tiếng, trên mặt anh khó giấu được vẻ mệt mỏi.

Mẹ Trần đi vệ sinh ban đêm đứng ở cửa một lát.

Một năm trước Trần Mặc đã mua một căn nhà trong thành phố, mẹ Trần chuyển khỏi nơi ở bên cạnh nhà họ Ngôn. Cuối cùng họ cũng có một mái ấm thực sự thuộc về họ giữa thành thị rộng lớn này.

Trước đây bà ở nhà một mình, khó khăn lắm con trai mới về một bữa, cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng. Do dự mãi, mẹ Trần bèn cầm ly nước ấm vào phòng.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Trần Mặc ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ vẫn chưa ngủ à?”

“Mẹ ngủ một giấc dậy thấy đèn phòng làm việc của con còn sáng.” Mẹ Trần không khỏi thở dài: “Ban ngày không nghỉ ngơi, buổi tối làm việc tới ba bốn giờ sáng, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi đâu con.”

“Con tự lo được.”

“Mẹ chẳng thấy con lo gì cả, con cho rằng hai năm qua mẹ không ở cạnh con nên không biết con đã làm những việc gì sao?” Mẹ Trần siết chặt tay, dù khó khăn đến đâu cũng phải ép bản thân mở lời: “Cô chủ Ngôn gọi con ra nữa đúng không?”

“…”

Anh không đáp chính là ngầm thừa nhận.

Mẹ Trần thở dài: “Mặc Mặc, mỗi lần trở về con còn chưa nghe đủ lời đồn à?”

“Họ mỉa mai mẹ có ý đồ xấu xúi giục con trai trèo cành cao, mẹ nghe mấy lời này thì khó chịu lắm, không phải vì mẹ bị nói xấu mà do mẹ thương con.”

Con trai bà là một đứa trẻ ngoan, chỉ vì mối quan hệ đó với Ngôn Tư Mộ mà bị sỉ nhục, bị chửi là trai phượng hoàng*…

*Trai phượng hoàng (凤凰男): chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe lời ba mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.

Như thể, bất kể tài giỏi cỡ nào, anh cũng sẽ bị gán mác dựa hơi nhà họ Ngôn.

“Dù đến lúc đó con nổi tiếng, người ta cũng sẽ nói con bám váy con gái nhà họ Ngôn để leo lên.” Những lời nói khó nghe đó khiến bà cực kỳ lo lắng, chỉ sợ con trai ưu tú của bà sẽ không rửa sạch được cái danh bẩn thỉu này suốt cả đời.

“Cuộc đời mình phải do mình làm chủ chứ không phải sống trong miệng người khác.” Hiếm khi Trần Mặc lên tiếng phản bác.

Hai mẹ con đều có quan điểm của riêng mình: “Mẹ không có trình độ văn hóa cũng không có lòng tự trọng, nhưng con có tài, có năng lực, tương lai sẽ xán lạn. Nếu ở bên cô chủ Ngôn, con sẽ vĩnh viễn thua kém con bé.”

Không chỉ là chênh lệch giữa hai gia đình, mà còn cả cách Trần Mặc đối xử với Ngôn Tư Mộ, tất cả đều lọt vào mắt bà.

Con trai bà thông minh, quyết đoán với chuyện khác, nhưng cứ một mực bảo vệ mối quan hệ này tới cùng. Hiện tại Ngôn Tư Mộ thích anh, hai người yêu nhau tất nhiên rất vui, nhưng nếu một ngày nào đó xảy ra xích mích, không cần suy nghĩ cũng biết ai thắng ai thua.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vất vả cả đời vì con trai, bà không thể để “con cháu tự có phúc của con cháu”, để con trẻ tự lo liệu được.

“Mặc Mặc, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng ép con làm gì, chỉ có mỗi chuyện này…” Mẹ Trần lắc đầu thở dài: “Hơn nữa mẹ không nói, con cũng không dám đồng ý với con bé, đúng không? Con bé không biết con đang canh cánh điều gì, mẹ hiểu.”

Quá trình phát triển của con bà hoàn toàn dựa vào khả năng của anh, không có đường tắt hay lối rẽ. Chính vì biết rõ vị trí của mình nên Trần Mặc mới không dám đồng ý bừa với Ngôn Tư Mộ.

“Hai đứa cứ tiếp tục dây dưa như thế, vậy đến khi nào mới kết thúc đây?”

“Con định đợi tới khi con bé hết thích mình, con sẽ âm thầm rút lui, đúng không?”

Không ai hiểu con bằng mẹ, từng câu của mẹ Trần chạm vào trái tim anh, dù mẹ Trần chất vấn dồn ép anh thế nào, anh cũng không hề lên tiếng.

“Mặc Mặc, suy nghĩ kỹ nhé con.”

Mẹ Trần xoay người rời đi, Trần Mặc quan sát bóng lưng ấy, phát hiện mái tóc đen của bà đã lấm tấm bạc.

Khuôn mặt thân thương của mẹ, những nếp nhăn già yếu nơi khóe mắt bà hiện lên trước mắt anh, rõ ràng bà bằng tuổi bà chủ Ngôn, nhưng khi hai người đứng cạnh cứ như cách nhau cả một thế hệ.

Anh đấm mạnh lên mặt bàn, người đàn ông cúi đầu, con ngươi đen như mực không thấy một tia sáng nào.

Chưa đủ.

Tất cả mọi thứ ở hiện tại vẫn chưa đủ.

Hiện tại anh không đủ tài chính để tỏ tình với cô gái mình yêu, cũng không thể khiến người mẹ lo lắng cho mình cả đời yên lòng, một cảm giác mệt mỏi, bất lực tràn ngập trong tâm trí anh.

Một tuần sau, Ngôn Tư Mộ không gặp lại Trần Mặc, anh quá bận, thậm chí không còn thời gian để ngồi xuống ăn một bữa cơm tử tế.

Nhưng cô cũng không nhàn rỗi, gần đây công ty lắp đặt thiết bị nhận được nhiều đơn đặt hàng, cô đang thảo luận với Vân Kiều về thiết kế nội thất.

Sản nghiệp của nhà họ Ngôn trải rộng ở nhiều lĩnh vực khác nhau, một năm trước gia đình đã cho cô một công ty con nhỏ để làm quen với việc kinh doanh. Với sở thích đặc biệt của mình, Ngôn Tư Mộ đã chọn một studio trang trí nội thất để làm, một trong những lý do là vì cô thường xuyên tiếp xúc với Vân Kiều.

Thiết kế của Vân Kiều độc đáo và mang phong cách riêng, không chỉ đẹp mà còn hữu ích. Thi thoảng khi cả hai tán gẫu, nghe Vân Kiều nói về ý tưởng của mình, cô luôn muốn biến chúng thành sự thật.

Cô hẹn thời gian gặp Vân Kiều, hai người bàn bạc công việc xong, cô thuận tiện mời bạn tham gia tiệc sinh nhật cuối tuần.

Cuộc sống hiện tại của Vân Kiều khiến cô ghen tị.

Học tập, công việc và tình cảm đều tốt đẹp, vòng bạn bè của Thẩm Trạm tràn ngập nội dung xoay quanh “bạn gái tôi”, cách Thẩm Trạm thể hiện tấm chân tình rõ ràng như vậy là điều mà nhiều người khó lòng tìm được.

Buổi tối cô nằm trằn trọc ngủ không được, đến hơn nửa đêm bất ngờ nhận được một thông báo. Thẩm Trạm làm thêm giờ tại nhà không chỉ có bạn gái bầu bạn, mà còn có bữa khuya do bạn gái tự tay nấu, khiến cả đám cú đêm thèm thuồng.

Ngôn Tư Mộ cầm điện thoại nhắn tin thử xem người kia còn online không.

Trời đã khuya, Trần Mặc gần như trả lời trong vòng một phút: [Chuẩn bị ngủ.]

Vậy có nghĩa anh chưa ngủ, Ngôn Tư Mộ bất chấp tất cả gửi cho anh một tin thoại: “Em không ngủ được.”

Người ấy cứ ở bên cạnh cô theo cách riêng, sự đồng hành của anh luôn dịu dàng nhưng cũng đầy lạ lùng.

Có một số lời không thể nói nhưng thật ra cô biết rõ: Nếu không có tình cảm, ai lại dễ dàng nuông chiều để cô dây dưa như vậy? Trần Mặc cực kỳ dung túng cho mọi hành vi của cô.

Ắt hẳn đối với anh, tình cảm nam nữ không quan trọng mấy, do đó anh phải kìm nén, không chịu thừa nhận.

Tâm trí Ngôn Tư Mộ dao động: “Trần Mặc, nếu anh không chịu thừa nhận anh thích em, vậy em sẽ thích người khác đấy.”

Bên kia nhất thời im lặng.

Cô không phải người nhát gan chịu lùi bước, một khi đã quyết định làm gì, cô sẽ kiên quyết thực hiện: “Em sẽ chờ câu trả lời của anh vào ngày sinh nhật cuối tuần.”

Ngôn Tư Mộ buông tay ra, điện thoại rơi xuống bên cạnh. Cô nghiêng đầu, vẫn cảm nhận được hơi ấm còn vương trên má.

Theo đuổi một người quá lâu sẽ mệt, sẽ khổ, Ngôn Tư Mộ tràn đầy năng lượng cũng có lúc cạn kiệt sức lực.

Lựa chọn cuối cùng hệt như đánh một canh bạc.

-

Một tuần sau, bữa tiệc sinh nhật cực kỳ náo nhiệt.

Ngôn Tư Mộ thoát khỏi vô số ánh mắt chú ý trong phòng lớn, kéo Vân Kiều trốn vào phòng nghỉ thư giãn, cô lấy một chai rượu từ trong tủ ra chia sẻ với người chị em.

Hết chai rượu vang thơm này đến chai rượu ngon khác, người nọ vẫn không xuất hiện, Ngôn Tư Mộ đã thấy được kết cục của mình.

Hai cô gái ngồi khoanh chân dưới đất bất chấp hình tượng, Vân Kiều không thể từ chối nhân vật chính của hôm nay. Cô không cho Vân Kiều đi, mãi đến khi Thẩm Trạm tới cô mới bằng lòng thả người.

Ngôn Tư Mộ buồn bã ủ rũ ngồi tại chỗ, đến khi Ngôn Tư Niên lấy ly rượu trong tay cô.

“Anh ơi.”

“Anh đây.” Ngôn Tư Niên dè dặt ngồi xổm trước mặt cô.

Người nhà thân thiết ở bên, Ngôn Tư Mộ không thể kiềm chế được suy nghĩ và tình cảm của mình, để mặc cho nước mắt tràn khỏi khóe mi: “Anh ấy thật sự không tới.”

Ngôn Tư Niên cúi đầu, thấy bàn tay run rẩy đang nắm chặt ống tay áo mình, trong lòng đau đớn quá đỗi.

Là người đầu tiên phát hiện tình cảm của em gái, anh ấy vẫn tôn trọng quyết định của cô, nhưng kết quả lại không như mong muốn.

Từ nhỏ đến lớn, em gái được gia đình bảo bọc che chở, ít khi cảm thấy buồn bã vì chuyện gì, nhưng phần tình cảm này lại khiến cô rơi lệ.

“Thiểu Thiểu, đừng khóc.” Ngôn Tư Niên giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, khuôn mặt anh ấy dịu dàng, ấm áp tràn đầy thương yêu: “Chúng ta không thích cậu ta nữa, được không?”

Ngôn Tư Mộ lắc đầu trốn trong lòng anh ấy, cố gắng che giấu bộ dáng xấu xí của mình, nhưng không thể nào giấu được nước mắt.

“Thiểu Thiểu.”

“Ba, mẹ, còn anh trai nữa, mọi người rất thương em, nên mới tôn trọng lựa chọn của em.” Dẫu cô gặp phải trở ngại chông gai gì, họ vẫn không ngăn cản cô theo đuổi tình yêu.

“Nhưng hôm nay anh hơi hối hận rồi, cậu ta khiến em đau khổ.” Ngôn Tư Niên nhíu chặt mày, con ngươi màu trà không lộ ra vẻ ấm áp dịu dàng thường ngày.

“Là do em muốn thích anh ấy, khi đó em rất vui.” Ngôn Tư Mộ lắc đầu liên tục, mọi chuyện phát triển đến bước này, cô không trách bất cứ ai.

“Anh biết.” Ngôn Tư Niên ôm lấy em gái, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cố gắng xoa dịu nỗi tủi thân trong lòng cô: “Theo đuổi người mình thích không sai, nhưng Thiểu Thiểu này, em cũng phải nhớ yêu bản thân nữa, được không?”

Không ai hiểu ý nghĩa của câu này hơn cô.

Ngôn Tư Mộ bỗng ngừng khóc, không khí dường như tan vỡ trong thoáng chốc, cuối cùng cô buông lỏng bàn tay ra khỏi đôi tay đang ôm chặt mình.

“…”

Cô yên lặng vài giây, một âm thanh nhỏ bé phát ra từ cổ họng.

“Dạ.”