Một lúc lâu sau, giọng ông ta khô khốc: “Tôi không biết.”
Bạch Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm ông ta, quan sát từng chút biến hóa trên khuôn mặt của ông ta. Một lúc sau cô đứng thẳng người dậy.
Người giấy lại nói dối.
“Thầy khó đối phó thật đấy.” Cô hơi dùng lực vỗ vào đầu của giáo viên chủ nhiệm giống như vỗ đầu chó: “Bo bo giữ mình nhưng lại bao che nhiều người như thế. Thầy được thăng chức rồi à? Hình như cũng không phải...”
“…”
“Thầy à, thầy làm người thì thất bại, sống cũng thất bại nốt.” Cô cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Thầy để em đoán xem nhé. Lúc trước, thầy và các bạn học của em dám kiêu ngạo như thế là vì nghĩ rằng em không biết đây là giấc mơ sắp chết của mình đúng không?”
Người giấy rên rỉ sợ hãi.
“Em ấy à, bây giờ em có một loại cảm giác rất kỳ lạ. Nếu như em không đồng ý thì thầy và các bạn học của em sẽ không thể rời khỏi nơi này nhỉ. Thầy nói xem cảm giác này của em có đúng không?”
Những thanh trúc chống đỡ bên trong màng giấy phát ra âm thanh ma sát.
Cô lại tiếp tục dẫn dắt từng bước một: “Sao không nói gì? Em nói đúng không?”
“Bạn học Bạch... Tôi, tôi thật sự không hiểu em đang nói gì...” Ông ta lắp bắp: “Tôi biết em có hiểu lầm rất sâu sắc với tôi và các bạn học. Nhưng ban đầu thầy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi...”
“Hiểu lầm à...” Cô cười: “Được rồi, thầy cho rằng đó là hiểu lầm cũng chẳng sao. Thật ra, nếu thầy muốn đi thì cũng được thôi.”
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Em nhớ lúc mới đến đây, đúng vào ngày Nhà giáo, em đã vẽ một tấm thiệp chúc mừng cho thầy. Thầy đã ném nó vào thùng rác nào rồi? Còn tìm được không?” Cô cười rồi nói: “Nếu thầy tìm được là có thể đi rồi.”
Giáo viên chủ nhiệm ngơ ngác nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
“Nếu không tìm được, vậy thì vẽ lại y hệt cũng được.”
Cô thản nhiên nói, sau đó lịch sự vẫy tay rồi đi ra ngoài.
-
Chu Lạc Nhiên và chú Tiền trở lại trong xe, cả người cậu ta hiện ra vẻ kháng cự và không phối hợp.
“Cậu chủ, sao cậu lại tự mình chạy đến trường...” Chú Tiền cầm lấy khăn tay, run rẩy lau mồ hôi trên trán, bộ dạng giống như rất suy yếu: “Cũng không nói với tôi một tiếng.”
Chu Lạc Nhiên khoanh tay lại rồi cười lạnh một tiếng: “Nói với ông thì tôi còn sống được không?”
“Lời này có ý gì...”
“Có ý gì?! Sáng nay ông bỏ cái gì vào bữa sáng của tôi hả?!”
Cơ thể chú Tiền chấn động, sau đó ông ấy chậm rãi cúi đầu xuống: “Chỉ là thuốc cảm thôi... Thuốc đắng nên tôi sợ cậu không chịu uống...”
“Thuốc cảm? Ông có dám nhìn thẳng vào mắt tôi và nói không!” Hốc mắt Chu Lạc Nhiên đỏ lên, cậu ta tủi thân đến mức tức giận: “Nếu là thuốc cảm thì tại sao ngày nào tôi cũng cảm thấy khó chịu? Ông, ông chẳng lẽ muốn giết tôi hả?”
“Không. Không thể nào. Cậu chủ...” Giọng điệu chú Tiền bỗng trở nên hốt hoảng: “Tôi nhìn cậu lớn lên, tôi là người thương cậu nhất. Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này được!”
“Vậy ông nói đi, tại sao!” Cậu ta khóc nức nở.
Chú Tiền há miệng ra, nhưng lại nói: “Cậu chủ, ngày mai tôi phải đi rồi. Kéo dài đến bây giờ, tôi... tôi thật sự phải đi rồi...”
“Ông nói cái gì? Ông muốn từ chức?”
“Không, không phải từ chức... là phải đi...” Nước mắt ông ấy trào ra: “Trước khi đi, tôi chỉ năn nỉ cậu một chuyện thôi. Cậu nhất định phải làm được đấy. Ngày mai, trước khi trời tối, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không được đến trường, được không? Cậu đồng ý với tôi đi.”
Cậu ta thật sự không hiểu chú Tiền đang chơi trò gì: “Không phải ông nên nói ông sẽ đi đâu trước hả!”
“Tôi... quê tôi xảy ra chút chuyện...”
“Ông lừa ai hả!” Chu Lạc Nhiên sụp đổ hét lên: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghe thấy ông nhắc đến quê nào cả!”
“Xin lỗi cậu. Cậu chủ, tôi thật sự phải đi rồi. Vốn, vốn dĩ còn muốn kéo dài thêm một ngày nữa...”
Một lúc lâu sau, Chu Lạc Nhiên nhìn ông ấy, trong ánh mắt cậu ta tràn đầy sự thất vọng.
Giọng nói của cậu ta khàn khàn: “Cho nên ông cũng muốn vứt bỏ tôi, đúng không? Ông cảm thấy tôi rất phiền, muốn đầu độc tôi chết, muốn được giải thoát sớm, đúng không?”
“Không phải. Sao tôi có thể nỡ vứt bỏ cậu được chứ? Càng sẽ không đầu độc cậu chết...” Chú Tiền một bên lau mồ hôi trên trán, một bên thì đau khổ giải thích: “Bởi vì trời sắp mưa rồi, tôi thật sự không thể ở lại được nữa... Cậu chủ, tôi coi cậu như cháu ruột của mình. Cậu tin tôi một lần, được không?”
Không khí trong xe ngưng trọng. Chu Lạc Nhiên hiển nhiên đã tức điên lên rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trời mưa thì sẽ không thể ở lại nữa?!
Coi như là bịa một cái lý do thì cũng nên bịa chuyện gì có sức thuyết phục hơn đi chứ!
“Bỏ đi. Tôi cũng không hiểu ông đang nói cái gì! Ông muốn đi thì đi đi. Tôi không muốn gặp lại ông nữa.” Cậu ta mở khóa cửa xe.
“Cậu chủ, vậy cậu về nhà đi được không? Chỉ cần chịu đựng qua ngày mai...”
“Chuyện của tôi, không cần ông quan tâm nữa.”
“...” Một lúc lâu sau, ông ấy chậm rãi mở cửa ra và bước xuống xe, sau đó ông ấy đứng ở bên cạnh xe, nhỏ giọng dặn dò: “Cậu chủ, về sau nên nghe lời một chút, đừng chọc ông chủ tức giận nữa...”
“Tôi nói không cần ông quan tâm nữa!!!” Cậu ta ngược lại hét càng to hơn: “Ông muốn đi đâu thì đi đi!”
Mười mấy giây sau, cửa xe đóng lại.
Chu Lạc Nhiên lạnh mặt ngồi bên trong chiếc xe yên tĩnh.
Đột nhiên, dường như nhận ra cái gì đó, cậu ta luống cuống mở cửa xe ra rồi lập tức lao ra ngoài.
Bóng dáng chú Tiền ở ngay phía trước, ông ấy đang đi về phía khu phố thương mại.
“Chú Tiền!!” Mắt cậu ta sưng lên, chạy được vài bước rồi lớn tiếng gọi ông ấy lại.
Ông ấy quay người lại.
“Tôi, lúc nãy là lời nói trong lúc tức giận, ông đừng để bụng...”
Nói xong, cậu ta không nhịn được mà òa khóc, khóc rất khó coi: “Ông đừng đi mà!”
Hơi thở chú Tiền cứng lại, không nhịn được mà đi về phía cậu ta hai bước rồi lại đứng lại.
Chu Lạc Nhiên dường như thấy có chút hy vọng, nghẹn ngào nói: “Tôi, tôi tin thuốc ông cho tôi uống là thuốc cảm. Tôi biết ông vì muốn tốt cho tôi. Ông đừng đi mà. Có phải ông muốn tiền không? Tôi sẽ tăng lương cho ông! Ông muốn bao nhiêu tôi cũng cho, không cần ông trả lại, có được không? Nếu như ông cũng đi thì trên thế giới này sẽ không còn ai quan tâm tôi nữa...”
Nước mắt chú Tiền chảy xuống: “Cậu đừng nói những lời ngu ngốc nữa. Ngày mai ông chủ và bà chủ sẽ trở về...”
“Tôi không cần bọn họ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông nói cho tôi biết được không? Xin ông đấy!” Cậu ta tiến lên vài bước rồi khóc lóc cầu xin: “Ông có gì khó xử, nói cho tôi biết... Hay là ông chê tính tình tôi không tốt? Vậy sau này tôi sẽ không như thế nữa... Ông, ông đừng đi...”
Chú Tiền vừa đau khổ vừa hiền lành nhìn cậu ta: “Lạc Nhiên, xin lỗi, tôi phải đi rồi. Nghe lời tôi, trực tiếp về nhà đi, đừng đến trường nữa...” Sau đó ông ấy nhìn đồng hồ đeo tay: “Không kịp nữa rồi. Trời sắp mưa rồi. Cậu phải nhớ kỹ, phải nghe lời tôi...”
Ông ấy xoay người lại rồi đi về phía sương mù mờ ảo ở đằng xa kia.
“Chú Tiền!” Chu Lạc Nhiên khóc lóc thảm thiết, không ngừng gọi ông ấy: “Chú Tiền! Chú đừng đi mà!”
Nhưng bóng dáng ông ấy đã biến mất trong sương mù, không quay đầu lại nữa.
-
Lúc Bạch Chiêu Chiêu đi đến tầng 4 của khu giảng dạy, xuyên qua cửa sổ ở hành lang và làn sương mù mong manh, cô nhìn thấy xe của Chu Lạc Nhiên rời khỏi trường.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời u ám giống như một người khổng lồ màu đen đang cúi người xuống nhìn cô.
Mà cô lại đang đứng ngẩn người ở trước cửa sổ
Cũng không biết đã qua bao lâu, lại có thứ chất nhầy màu đen chảy xuống từ khe cửa sổ. Lúc này cô mới tỉnh táo lại và nhận ra tiếp theo mình muốn làm gì.
Cô xoay người đi vào trong lớp học, sau đó cô đóng cửa rồi khóa cửa lại.
Trong tay cô là một cây gậy bóng chày mà cô tìm được ở lớp khác.
Trong ánh sáng mờ ảo, các bạn học đáng yêu của cô vẫn đang duy trì tư thế nằm sấp đó.
Cô dịu dàng nói: “Mọi người cứ nằm sấp như thế cũng không phải là cách tốt đâu. Có một số việc sẽ luôn phải đối mặt. Đối với tôi mà nói, hôm nay là một ngày rất tốt. Bởi vì tôi chẳng những tìm được một người rất có thể chính là ác linh, mà Chu Lạc Nhiên cũng đã xin lỗi tôi rồi. Tuy rằng cậu ta không thể hoàn toàn sửa được tính tình của mình, nhưng không thể không nói đó cũng là một khởi đầu tốt rồi. Cho nên tôi đang nghĩ...”
Dừng một lúc, sau đó cô đi đến bên cạnh Chương Tử Cầu: “Trong số các người, còn có ai muốn xin lỗi hay sám hối không? Có thể nói ra luôn đi. Nếu như là lời thật lòng thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc để tha thứ cho các người. Đến trước được trước.”
Lớp học yên tĩnh.
“Chương Tử Cầu, cậu không có gì muốn nói à?”
Chương Tử Cầu nằm sấp không động đậy.
Cô vươn tay ra, dễ dàng nắm lấy cái đầu giấy rỗng tuếch của Chương Tử Cầu, ép cậu ta nhìn mình: “Tôi đang nói chuyện với cậu mà. Sao lại không lịch sự thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ta nhe răng trợn mắt rồi che đầu lại, chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi, tôi không làm gì sai cả. Tại sao tôi phải xin lỗi...”
“Không làm gì sai?” Cô quan sát cậu ta với vẻ mặt khó hiểu.
Ngoại hình của Chương Tử Cầu giống như đầu trâu mặt ngựa vậy. Bây giờ khi biến thành người giấy thì mắt của cậu ta cũng trở nên cực kỳ nhỏ, càng có vẻ hèn mọn hơn.
“Cậu rất giống với ngoại hình của mình đấy.” Bạch Chiêu Chiêu thở dài rồi cười: “Nhận sai là một chuyện rất khó à? Nhận sai so với việc tiếp tục làm sai thì sẽ khiến người ta khó chịu hơn à? Hay là nói, cậu cảm thấy tôi không dám làm gì cậu cho nên cậu mới dũng cảm như thế?”
“Bạch Chiêu Chiêu...” Cậu ta cắn răng, nước mắt chảy ra: “Tại sao cậu lại nhắm vào tôi? Rõ ràng bọn họ cũng bắt nạt cậu mà! Tôi chỉ thuận miệng nói vài câu mà thôi. Tôi có thật sự làm cậu bị thương đâu hả?”
“Tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa.” Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ muốn biết cậu có muốn thật lòng xin lỗi hay không thôi.”
“Cậu bảo bọn họ xin lỗi trước đi...”
Cô thở dài, mất kiên nhẫn nói: “Thôi vậy.”
Không đợi cậu ta nói tiếp thì Bạch Chiêu Chiêu đã trực tiếp đã đập đầu của cậu ta xuống bàn!!!
“Răng rắc!”
Thanh trúc trong đầu của Chương Tử Cầu vang lên tiếng gãy rất rõ ràng! Đầu nhọn của thanh trúc xuyên thủng làn da bằng giấy của cậu ta.
“A—!”
Các học sinh trong lớp không giả vờ ngủ nữa. Bọn họ hốt hoảng đứng dậy rồi lại hoảng sợ nhìn Bạch Chiêu Chiêu và Chương Tử Cầu.
Người giấy Chương Tử Cầu ngồi im tại chỗ, thuốc đen đỏ trộn lẫn trắng và vàng từ mép giấy chảy ra ào ào, màu sắc sặc sỡ chảy xuống bàn.
Bạch Chiêu Chiêu sửa lại mái tóc rối của mình.
Chương Tử Cầu cực kỳ sợ hãi, cho nên cậu ta lập tức hét lên: “Bạch Chiêu Chiêu, cậu, cậu làm cái gì thế hả? Không phải tôi đã nói cho cậu biết chuyện của An Mẫn rồi hả? Sao cậu vẫn không buông tha cho tôi?”
“Hả?” Cô kinh ngạc nở nụ cười: “Tôi nói sẽ buông tha cho các cậu à? Chuyện của An Mẫn liên quan gì đến tôi?”
Chương Tử Cầu câm nín.
“Có ai muốn chủ động xin lỗi hay sám hối không?” Cô xoay người lại nhìn Nguyễn Mộng Thần.
“Mộng Thần, không có gì muốn nói à?” Cô cúi người xuống, mái tóc dài như thác nước đen.
Người giấy Nguyễn Mộng Thần được vẽ rất đẹp. Khuôn mặt hồng hào, trên đầu có những tờ giấy nhỏ cuộn lại thành mái tóc thật dài.
Cô ta cũng không hốt hoảng như những người giấy còn lại, chỉ ngơ ngác để mặc cô đánh giá.
“Sao không nói gì thế? Gần đây cậu im lặng quá, tôi không quen lắm.”
Ánh mắt Nguyễn Mộng Thần giật giật, nhìn về phía cô: “Cho dù tôi xin lỗi thì cậu cũng sẽ không tha thứ cho tôi.”
“Ai biết được. Cậu không thử thì sao biết được?”
“Nhưng tôi không cho rằng tôi từng bắt nạt cậu.”
“Thế à?” Bạch Chiêu Chiêu nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng Hứa Đình và Tô Vận Khiết nhiều lần ra mặt, không phải vì được cậu tán thành à? Hơn nữa...” Cô cười tự giễu: “Chuyện trong nhà, tôi chỉ nói với một mình cậu... Lúc ấy cậu đã đồng ý sẽ giữ bí mật...”
“Tôi không có nghĩa vụ phải giữ bí mật cho cậu... Nếu là bí mật thì cậu không nên nói cho tôi biết.”
“Hóa ra cậu nghĩ như vậy.” Bạch Chiêu Chiêu cúi người xuống rồi ghé vào tai cô ta, nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi không thể chấp nhận được. Tôi nghĩ rằng cậu có thể không để ý đến tôi, cũng có thể chửi tôi giống bọn họ và bịa chuyện về tôi. Nhưng cậu không thể lừa dối lòng tin của tôi. Cậu không giữ bí mật giúp tôi, còn cho người khác cơ hội sỉ nhục mẹ tôi. Mộng Thần, tôi chưa từng nhận được lời xin lỗi của cậu.” Cô dịu dàng nói: “Tôi thật sự muốn xé nát cậu ra.”
Cả người Nguyễn Mộng Thần run lên, đôi mắt như cây kim chứa đầy sự sợ hãi.
Bạch Chiêu Chiêu giơ tay lên nắm lấy cằm của cô ta, mới hơi dùng sức một chút thôi mà cằm của người giấy đã vỡ ra rồi...
“Hu hu hu...” Đôi mắt đen của Nguyễn Mộng Thần hiện ra những đường gợn sóng. Đó là nước mắt của cô ta. Cô ta sợ hãi đến mức không nói nên lời.
“Vẫn không xin lỗi à?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Tôi, tôi xin lỗi!”
Một giọng nữ đột nhiên vang lên.
Bạch Chiêu Chiêu dừng lại, sau đó cô buông lỏng Nguyễn Mộng Thần ra.
Người chuẩn bị nói lời xin lỗi, vậy mà lại là Hứa Đình.