Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 42: Có Phục Hay Không?



Tô Vũ kích động đến tột đỉnh, đây là lần đầu tiên hắn thấy rõ một người đang tu luyện 《 Khai Nguyên quyết 》, phân tích so với bản gốc, từ trong tới ngoài, hắn xem thông thấu vô cùng.

Đây mới thật sự là dạy bảo!

Trước đó trong học phủ chỉ bảo, giờ phút này hắn cảm giác quá mức sơ sài.

Đay là sức mạnh của Văn Minh sư sao?

Lúc này Tô Vũ cảm thấy nếu hắn lại dùng tinh huyết mở ra《 Nạp Nguyên quyết 》thì có lẽ hiệu suất so với trước sẽ nhanh hơn ba phần!

Khó trách Văn Minh học phủ có thể giải tích vạn tộc công pháp, nếu đều dùng loại phương thức này đi viết, cường giả đi học tập, quá trực tiếp, quá rõ ràng.

"Đừng chỉ đơn thuần xem tu luyện, hãy xem chữ viết, xem lực lượng trong chữ viết! Nếu có thể cảm nhận được chữ viết thích hợp các ngươi, các ngươi có thể đi phán đoán, đi phác hoạ, tìm tới thần văn thích hợp với các ngươi nhất!"

"Ta viết ngay hiện trường, ý chí sôi nổi nhất, giờ phút này, các ngươi cảm thụ rõ ràng nhất!"

Bạch Phong không nói, dù cho là ở Văn Minh học phủ, không phải người nào cũng đều có cơ hội có thể thấy cường giả sao chép ý chí chi văn ngay hiện trường như thế.

Phần lớn đều là quan sát một chút vạn tộc công pháp nguyên bản, tìm kiếm từ bên trong đó.

Phác hoạ thần văn dưới tình huống bình thường đều là ở giai đoạn dưỡng tính mới có thể làm, nếu đám Tô Vũ nhập học, đầu tiên then chốt không phải tu luyện, mà là nắm giữ càng nhiều Vạn Tộc ngữ, cho nên phác họa thần văn, bọn hắn còn cần mấy năm mới có thể tiếp xúc đến.

Tô Vũ không suy nghĩ lung tung nữa, tập trung quan sát chữ viết.

Từng chữ viết ở trước mắt hắn nhảy vọt.

Giống như đều tràn đầy lực lượng, nhưng không cách nào bắt lấy.

Tô Vũ hoa cả mắt, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt, hắn ráng chống đỡ tiếp tục xem.

Một bên, Lưu Nguyệt lại đã đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt trắng bệch.

Một lát sau, Lưu Nguyệt chán nản, rời khỏi quan sát ý chí chi văn.

Giờ phút này lại nhìn, mặc dù cảm giác được chữ viết này tràn đầy lực lượng, nhưng không còn cảm giác thân lâm kỳ cảnh mới rồi nữa.

"Ta... thất bại."

Lưu Nguyệt thở dài, cũng không tính là thất vọng, ý chí lực của nàng quá yếu, lần đầu tiên cảm ứng thất bại là rất bình thường.

Quay đầu nhìn lại, thấy Tô Vũ cũng là đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn đang nhìn, Lưu Nguyệt hơi ngẩn ra.

Hắn thế mà còn đang xem?

Bạch Phong vẫn đang viết, sắc mặt anh ta trắng bệch, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười.

Tính bền dẻo tốt lắm!

Anh ta viết 《 Khai Nguyên quyết 》ở ngay đây, nói thật, không phải là bởi vì Lưu Nguyệt, mà là vì Tô Vũ.

Tiểu tử này, anh đột nhiên cảm giác mình giống như vừa phát hiện ra thiên tài thực sự.

Thiên phú không phải then chốt, mấu chốt là sức lực kia, tính bền dẻo kia!

"Cấp tốc tìm tới chữ viết cho ngươi cảm giác thân thiết nhất, nhanh lên, bắt nó, dùng ý chí đi bắt nó!"

Lưu Nguyệt nghe nói như thế, thân thể chấn động.

Cái này... Bạch lão sư đang vì Tô Vũ đặt nền móng!

Anh ta cảm thấy Tô Vũ có thể làm được sao?

Đây là lần đầu Tô Vũ tiếp xúc, hắn có thể đặt nền móng ngay từ lần đầu tiên sao?

Không có khả năng!

Lần thứ nhất chẳng qua là để làm quen mà thôi, làm sao lại...

Lưu Nguyệt còn đang nghĩ ngợi, thì Tô Vũ bên kia cũng cảm nhận được Bạch Phong hơi vội vàng, giống như có chút không chịu nổi.

Tô Vũ chưa kịp suy nghĩ nhiều, giờ phút này trước mắt có vô số chữ viết đang bay múa, Tô Vũ nhìn chằm chằm một chữ bên trong, cắn răng, dựa theo Bạch Phong chỉ bảo, cấp tốc đi bắt lấy nó!

Đơn giản mà nói chính là tưởng tượng lăng không đi tóm lấy nó!

Bắt lấy cái chữ nhảy lên kia!

"Bắt lấy nó!"

"Nhanh lên!"

"Mặc dù không biết cơ hội như vậy còn nữa hay không, nhưng đây là miễn phí, lần sau đi Văn Minh học phủ có lẽ phải trả tiền!"

"Bắt lấy nó, nhanh!"

Toàn thân Tô Vũ đều đang đổ mồ hôi, chính hắn không biết cũng không cảm thụ được, hiện tại hắn chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, đó là phải bắt lấy một chữ, bằng không sẽ thật đáng tiếc.

Ngay tại lúc Bạch Phong sắp viết xong chữ cuối cùng, sắp đặt bút xuống, bỗng nhiên ầm một tiếng, giấy trắng rung động.

Bạch Phong đưa mắt nhìn lại, vẻ mặt khẽ động!

"Tráng hắn máu thịt, luyện hắn gân cốt..."

Bên trong câu nói này, chữ "Máu" kia phai nhạt, không còn ánh sáng như những chữ khác nữa.

"Ngươi... Thành công?"

Bạch Phong có chút ngốc trệ, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, lần đầu tiên đã lập tức thành công!

Bạch Phong thừa nhận, anh ta mang theo một chút tâm tư thử nghiệm, mang theo một chút tâm tư yêu người tài, cho nên hao phí cái giá không nhỏ, viết một lần hết cả bản 《 Khai Nguyên quyết 》.

Anh ta mang theo hi vọng lỡ đâu Tô Vũ có thể thành công.

Nhưng anh ta cũng không nghĩ tới, đối phương thật sự thành công!

Ông trời ơi, ông đang đùa sao?

Chính anh ta đã là thiên tài, lần thứ nhất nhập học, ý chí lực lượng chứa đầy 20%, trực tiếp có khả năng quan sát mảnh vỡ nguyên bản của Thiên Quân.

Nhưng lần đầu tiên anh ta phác họa thần văn cơ sở lại tốn mất nửa năm.

Lão sư của anh vì anh mà tự thân viết sáu lần ý chí chi văn, anh ta mới thành công, thế nhưng đó cũng xem là thiên tài.

Mà tiểu tử này, lần đầu tiên lại chứa đầy 10%...

Hắn vẫn là người sao?

Nam Nguyên bé nhỏ này làm sao lại xuất hiện kẻ như vậy?

"Mẹ kiếp!"

Bạch Phong chửi nhỏ một tiếng trong lòng, tiếp đó ánh mắt hơi khác thường, ta phát hiện ra viên ngọc quý rồi!

Không, là ta tự mình bồi dưỡng ra được thiên tài!

"Mẹ nó, không có ai biết a, hắn mới chứa đầy 10%, đến Đại Hạ phủ còn không đáng giá nhắc tới! Nhưng không ai biết rõ hắn đã bắt được thần văn, tạo dựng cơ sở thần văn rồi!"

Hai mắt Bạch Phong sáng lấp lánh, giờ phút này, Tô Vũ đã lâm vào trong thiên nhân giao chiến, vẫn còn đang minh tưởng.

Bạch Phong trầm ngâm một lát, nhìn về phía Lưu Nguyệt, cười khẽ: "Ngươi đi về trước đi, hôm nay ngươi hẳn là rất mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, khôi phục tinh thần, ngày mai lại đến."

"Tạ ơn Bạch lão sư."

Lưu Nguyệt hoàn toàn đã quá mệt mỏi, bất quá nhịn không được nhìn thoáng qua Tô Vũ, Bạch Phong mỉm cười, "Hắn mới tiếp xúc lần đầu tiên, còn chưa thong thả lại sức, nghỉ ngơi một hồi sẽ tốt."

Lưu Nguyệt nhìn không ra Tô Vũ đã bắt được thần văn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Tô Vũ thật sự không có cảm giác đau, nàng cảm tạ Bạch Phong vài câu liền rời đi.

Chờ nàng vừa đi khỏi, Bạch Phong nhìn Tô vũ đã lâm vào minh tưởng, nhe răng trợn mắt!

"Đệt, lão tử... kiếm lời rồi!""

"Lão sư, ta ở Nam Nguyên này thành nhỏ xíu này thế mà phát hiện ra thiên tài có thể bắt được thần văn ở lần đầu tiên!"

"Để lão sư nhận hắn làm đệ tử ư?"

"Không được, đây là do ta phát hiện, ta cũng là nghiên cứu viên... Mẹ nó, nếu ta nhận hắn làm học sinh thì thế nào?"

"Ta có thể chuyển chính hay không?"

"Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là tiểu tử này thật sự có thể cấp tốc đi đến dưỡng tính, thậm chí hóa hiện!"

"Một Văn Minh sư Đằng Không lục trọng như ta thu một học sinh có ý chí lực 10% hẳn sẽ không ai có ý kiến, có đúng không?"

"Khẳng định không có!"

"Mẹ nó, ta thật sự là thiên tài, ta kiếm lời rồi! Ha ha ha ha."

Bạch Phong nhe răng trợn mắt, ngược lại Tô Vũ không nhìn thấy, thời khắc này Bạch Phong cười tươi như nở hoa.

Thu hoạch ngoài ý muốn đến cực điểm, tiểu tử, ngươi là của ta!

Ta có thể chuyển thành nghiên cứu viên chính thức hay không đều xem ở ngươi đó, tiểu tử!

…..

"Máu!"

Trong đầu Tô Vũ, chữ viết mơ hồ đang rung chuyển, giống như muốn tránh thoát khỏi khống chế của hắn.

Tô Vũ dốc hết toàn lực, nỗ lực suy nghĩ, đi khống chế, đi trấn áp nó.

Chữ "Máu" tán loạn ở trong đầu, Tô Vũ không biết có phải là trong đầu hay là ở một không gian sâu xa hơn nào khác, bất quá lúc này Tô Vũ đã không lo nghĩ được gì nữa.

Khống chế nó!

Cái chữ này về sau sẽ là của mình!

Ý niệm đang áp chế cái chữ này, Tô Vũ không biết có phải là ý niệm hay không, ngược lại hắn cảm giác mình thật sự rất mệt mỏi, giống như chạy trốn trong mộng vậy, cũng là cái loại cảm giác này, hết sức chân thực.

Cái chữ “Máu” kia đang phản kháng, giãy dụa dữ dội, nhưng Tô Vũ vẫn cố gắng dồn hết sức đi áp chế nó.

Không biết qua bao lâu, chữ "Máu" dường như đã có mệt mỏi nhận thua.

Trong đầu hắn, nó đã không còn động đậy nữa.

"Có phục hay không?"

Tô Vũ đặt câu hỏi trong ý thức, hắn cảm giác mình vừa mới quyền đấm cước đá đối với chữ "Máu", cuối cùng cũng thu phục được nó.

Hắn vô thức hỏi một câu "Có phục hay không?".

Kết quả sau một khắc, chữ "Máu" giống như không phục, bỗng nhiên lại bắt đầu rung chuyển.

"Đánh chết ngươi!"

Ầm ầm!

Giờ phút này, Tô Vũ cảm giác như mình đang đánh nhau trong mộng, trước kia đều là đánh không lại những quái thú nên hắn mới bị giết, nhưng hiện tại thì khác, hắn có cảm giác mình có hy vọng chiến thắng con chữ đỏ thẫm đó.

Không phải là xem ai có thể đánh phục ai thôi à!

Đây là qua nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên gặp được gia hỏa còn yếu hơn cả mình, trước kia hắn luôn luôn là người yếu nhất trong mộng.

Lần này cái chữ "Máu" mới là kẻ yếu nhất!

"Đánh chết ngươi!"

Không biết qua bao lâu, chữ "Máu" lại bất động.

"Có phục hay không?"

"Ầm!"

Lại bắt đầu đánh nhau!

Tô Vũ lần nữa đánh cho đối phương nằm bẹp dí.

"Có phục hay không?"

"Ầm!"

"..."

Trận chiến cứ tiếp tục như thế, kéo dài không biết bao nhiêu lần, mãi tới khi Tô Vũ thều thào hỏi thêm lần nữa, lần này cuối cùng chữ "Máu" cũng chịu nằm im, không thể động đậy, giống như đã hao hết tất cả tinh lực của nó.

Nó phục rồi!