Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 17: Dẫn Xà Xuất Động (3)



"Không phải, nếu súc sinh Vạn Tộc giáo bị tiêu diệt, toàn bộ đánh giết, vậy thì có thể trở về bất cứ lúc nào."

Phủ trưởng phẫn nộ nói: "Mấu chốt là đám chuột nhắt này gây hỗn loạn khắp nơi, Nam Nguyên thành nhỏ, không có đủ lực lượng để bảo hộ các ngươi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu bọn họ để mắt tới các ngươi, có quá nhiều cơ hội để ra tay."

"Trên đường, trong nhà, thậm chí là nội bộ học phủ, đều không chắc chắn có thể bảo hộ các ngươi."

"So với chia nhỏ lực lượng, không bằng tập trung đưa tiễn các ngươi, kỳ thật các ngươi đi rồi, người nhà và đồng học đều an toàn hơn, bởi vì... Theo Vạn Tộc giáo, những người khác không có giá trị mạo hiểm, mọi người hiểu ý ta chứ?"

Mọi người gật đầu, tất cả mọi người không ngốc, đương nhiên biết ý tứ của phủ trưởng.

Vạn Tộc giáo, không có lợi ích không ra tay, giết mấy người bình thường không có chút ý nghĩa nào, ngược lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng giết thiên tài thì khác, trong nội bộ của bọn họ, thiên tài nhân tộc được ghi giá công khai.

Nếu thành công, lợi ích nhận được sẽ không nhỏ.

Đương nhiên, người Nam Nguyên bên này cũng không phải yêu nghiệt chân chính, nhưng Nam Nguyên đề phòng lỏng lẻo, quân bị không đủ, án lệ thiên tài thành nhỏ bị tập kích cũng không hiếm thấy.

Thấy tất cả mọi người hiểu, phủ trưởng lại nói: "Cho nên mọi người chuẩn bị một chút, ai nguyện ý rời đi, ba ngày sau hãy đến học phủ, thành vệ quân sẽ phái người hộ tống các ngươi đến Đại Hạ phủ, đến bên kia, tất cả chi tiêu đều do học phủ gánh chịu, không cần lo lắng quá nhiều."

Trước đó Liễu Văn Ngạn không nói chen vào, lúc này thản nhiên nói: "Tốt nhất là mọi người đều đi Đại Hạ phủ, gần đây... không an bình. Mấy ngày nay, Vạn Tộc giáo lại hành động, tập sát thiên tài, chặn giết thương đội, thậm chí đã xảy ra huyết án ngoài thành... Mặc dù tạm thời chưa tới Nam Nguyên bên này."

"Nhưng là, rất không thích hợp!"

Liễu Văn Ngạn nói khẽ: "Mọi người không còn là đứa trẻ nữa, trong tình huống này hẳn là mọi người đã có phán đoán, ý tại ngôn ngoại, hoặc là nói giương đông kích tây."

"Bây giờ Vạn Tộc giáo bị giết hay lộ diện đều chỉ là vô danh tiểu tốt, có cả đám điên Huyết Hỏa phái, những tên điên này đều là kẻ điển bị tẩy não, căn bản không biết sinh tử là gì, chỉ là giáo chúng pháo hôi của Vạn Tộc giáo mà thôi."

"Cá lớn chân chính còn chưa thò đầu ra, bọn hắn gây ra hỗn loạn, hấp dẫn Long Võ vệ chú ý, kiềm chế Long Võ vệ và lực lượng thành vệ quân..."

Tô Vũ nói: "Lão sư, chả lẽ Đại Hạ phủ không biết sao?"

"Đương nhiên biết!"

Liễu Văn Ngạn cười nói: "Đại Hạ phủ nhân tài đông đúc, sao có thể không biết. Nhưng dù biết, có thể sử dụng Long Võ vệ ư? Phủ quân phải đóng quân, không thể khinh động, lực lượng cơ động của Long Võ vệ là mạnh nhất, không động tới được."

" Hiện tại Tập Phong đường cũng sứt đầu mẻ trán, quá nhiều địa phương cần phòng vệ, bởi vì không biết rốt cuộc đâu mới là mục tiêu của Vạn Tộc giáo."

"Đám tiểu nhân ẩn nấp có thể không kiêng nể gì cả, tùy ý công kích, cho nên dù Đại Hạ phủ có khả năng tiêu diệt bọn hắn trong nháy mắt, cũng không tìm được đám ô hợp này, cũng không thể giáng một kích lôi đình."

Liễu Văn Ngạn tiếp tục nói: "Cho nên việc cấp bách hiện nay là giảm bớt mục tiêu có khả năng bị công kích, tập trung hộ tống các ngươi, để chúng ta dồn lực lượng mạnh hơn đi tiêu diệt những tên kia."

Mọi người hiểu rõ, thì ra là thế.

Có học viên tức giận nói: "Đám súc sinh này, chờ ta tốt nghiệp Chiến Tranh học phủ rồi, thấy kẻ nào giết kẻ đó!"

Vài vị chấp giáo đều là mỉm cười, tất cả mọi người đều nghĩ tới việc này, nhưng vấn đề then chốt là những tên kia quá khó tìm, đều ẩn núp rất sâu.

"Mọi người về suy nghĩ đi, ba ngày sau phải lên đường, thành vệ quân sẽ hộ tống các ngươi rời đi."

"Rõ."

Mọi người đáp lời, tình huống trước mắt, không đi sẽ không ổn.

Mà đi rồi còn giúp Nam Nguyên giảm bớt gánh nặng, trong lòng mọi người đều hiểu.

...

Người khác đi hết, Tô Vũ vẫn chưa rời đi.

Hắn tới đây là muốn tìm Liễu Văn Ngạn, học thêm vài môn Vạn Tộc ngữ, trong đó có cả Lam Ngư, lúc trước hắn nằm mơ thấy loại này, mấy ngày nay Tô Vũ không tiếp tục nằm mơ nữa.

Ngôn ngữ của Lam Ngư rất hiếm gặp, trước đó Tô Vũ chưa từng học, không biết Liễu Văn Ngạn có biết hay không.

Còn việc đi Đại Hạ phủ, Tô Vũ không có phản ứng gì, vì trong nhà chỉ có mình hắn, đi đâu cũng như nhau.

Các chấp giáo khác và phủ trưởng cũng lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Tô Vũ và Liễu Văn Ngạn.

Nghe Tô Vũ thỉnh giáo ngôn ngữ chủng tộc Lam Ngư, Liễu Văn Ngạn cười nói: "Lam Ngư rất ít gặp tại chiến trường Chư Thiên, phần lớn đều ở Để Sơn giới, ngôn ngữ của bọn chúng rất ít, chữ viết lại càng ít hơn, tối thiểu là nhân tộc thu được không nhiều, ta không có, nhưng Đại Hạ phủ bên kia chắc chắn có người nắm giữ..."

Tô Vũ cũng không tiếc nuối, thấy lão sư không hiểu thì muốn rời đi, Liễu Văn Ngạn thấy hắn muốn đi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Phụ thân ngươi đi Chiến trường Chư Thiên, còn ngươi ở nhà một mình ư?"

"Ừm."

"Vậy ngươi ở nhà cẩn thận một chút..."

Tô Vũ quay đầu, tình trạng ác liệt đến mức độ này rồi sao?

"Trên đường phố đều có bố trí, học phủ cũng có bố trí, trong những gia đình khác hoặc nhiều hoặc ít đều có Thiên Quân cảnh, cho nên sự an toàn của bọn hắn không đáng lo, một mình ngươi... Nguy hiểm hơn."

Liễu Văn Ngạn chần chờ một lát, rồi nhanh chóng nói: "Kỳ thật... Ta không quá đồng ý..."

"Liễu chấp giáo!"

Ngoài cửa, có tiếng nói truyền đến.

Liễu Văn Ngạn mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Phụ thân hắn là lão binh Trấn Ma quân, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không đáng tín nhiệm sao?"

"Bất cứ chuyện gì cũng có khả năng, Tô Long xuất ngũ đã mười tám năm!"

"Vậy các ngươi sắp xếp người bảo hộ hắn, bằng không ta không yên lòng."

"Hiện tại không thể điều lực lượng đi bảo hộ cá nhân!"

Liễu Văn Ngạn nhíu mày, không vui nói: " Long Võ vệ các ngươi chấp hành quân lệnh, ta không có quyền nghi vấn, nhưng... Ta cảm thấy Tô Vũ không có vấn đề, dĩ nhiên, nếu các ngươi không yên lòng, mấy ngày tới Tô Vũ sẽ ở cùng ta, bằng không hắn ở nhà một mình là không chịu trách nhiệm với hắn."

"..."

Người ngoài cửa chần chờ một chút, giống như đang phân vân.

Tô Vũ có chút mờ mịt, ý gì đây?

Đương nhiên, giờ phút này hắn không chen vào.

Ngoài cửa là Long Võ vệ ư?

Trước khi đến đây, hắn không thấy bên ngoài có người khác?

"Được!"

Một lát sau, bên ngoài truyền đến thanh âm, rồi nhanh chóng yên tĩnh không một tiếng động.

Liễu Văn Ngạn nhìn về phía Tô Vũ đang yên lặng, khẽ cười nói: "Vạn Tộc giáo ẩn núp sâu, chúng ta hoài nghi gần nhất bọn hắn gây hỗn loạn là có mục đích khác, cho nên... Không thể bị động chờ đợi, chỉ có chủ động xuất kích!"

"Nhưng chúng ta không xác định trong học phủ và cả thành vệ quân có bị thẩm thấu, có gian tế âm thầm ẩn núp hay không, cho nên... Lúc này cần một cơ hội."

"Thời cơ?"

Tô Vũ cái hiểu cái không, giống như hiểu rõ, lại không phải quá rõ ràng.

"Đúng, thời cơ!"

"Nam Nguyên chỉ là thành nhỏ, không có thứ gì trọng yếu, giá trị cũng không lớn, nếu muốn nói đến giá trị, đại khái chỉ có tòa Nam Nguyên trung đẳng học phủ này! Hoặc là phủ thành chủ, nhưng phủ thành chủ có thành vệ quân, an toàn hơn chỗ chúng ta nhiều."

"Chúng ta không xác định đối phương có tới Nam Nguyên hay không, nhưng để ngừa vạn nhất, hóa bị động làm chủ động, cho nên quyết định dẫn xà xuất động."

"Các ngươi... Xem như mồi nhử, nhưng lại không tính là mồi nhử."

Liễu Văn Ngạn khẽ thở dài: "Nếu Nam Nguyên có Vạn Tộc giáo, lại có mưu đồ bí mật, tin tức đưa tiễn các ngươi truyền ra, bọn hắn sẽ không có nhiều lựa chọn."

"Thứ nhất, sớm ra tay đánh chết các ngươi."

"Thứ hai, ra tay trên đường, có thành vệ quân ở đó, bọn họ đánh giết thành vệ quân vậy thì cần phải xuất động nhiều nhân thủ, mà chắc chắn sẽ có quân tiếp ứng của Đại Hạ phủ trên đường."

"Thứ ba, an tâm chờ các ngươi rời đi, thuận tiện mang đi một phần thành vệ quân, đọi lực lượng Nam Nguyên suy yếu lại ra tay."

"Thứ tư, từ bỏ Nam Nguyên, bởi vì các ngươi đi rồi, chúng ta có khả năng tập trung nhiều lực lượng hơn để phòng vệ, bọn hắn rất khó có cơ hội."

Tô Vũ nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Cho nên ý của lão sư là, nếu mục tiêu của bọn hắn thật sự là chúng ta, có thể sẽ lựa chọn sớm ra tay?"

"Không sai, bọn hắn sẽ xuất hiện."

"Vậy nếu như không phải chúng ta..."

"Vậy các ngươi rời Nam Nguyên, Đại Hạ phủ quả thật an toàn hơn, chờ một hai tháng sau Long Võ vệ có thể tiêu diệt hết bọn hắn."

Liễu Văn Ngạn nghiêm mặt nói: "Cho nên các ngươi xem như con mồi để dẫn xà xuất động, nhưng người biết không nhiều, bởi vì... Chúng ta không xác định quanh đây có tai mắt của bọn hắn hay không."

"Vậy chúng ta có thể gặp nguy hiểm hay không?"

"Đại đa số sẽ không, ngươi thì khó nói, bởi vì trong nhà người không còn ai."

Liễu Văn Ngạn nói: "Cho nên mới báo cho ngươi, để phòng ngươi không chuẩn bị gì lại bị tấn công. Hai ngày tới ngươi ở chỗ ta là được, ba ngày sau nếu không xảy ra chuyện gì, liền đưa các ngươi rời đi."

Tô Vũ suy nghĩ một chút, nhưng không nói gì.

Nam Nguyên muốn phòng trước, đưa tiễn bọn hắn đi, nếu không có việc gì thì đó là lựa chọn tốt nhất, nếu có chuyện thì có thể nắm giữ quyền chủ động.

Đến nguy hiểm... Có bố trí vẫn an toàn hơn không làm gì.

Nếu Vạn Tộc giáo thật sự để mắt tới bọn hắn, hiện tại Nam Nguyên có an bài, bọn hắn an toàn hơn một chút.

Tô Vũ hiểu được, cười nói: "Lão sư yên tâm, ta biết rồi. Nhưng Vạn Tộc giáo ẩn núp lợi hại như vậy sao?"

"Có!"

Liễu Văn Ngạn thở dài nói: "Bằng không sao lại gọi là chuột trong cống ngầm, bọn họ rất giỏi ẩn núp. Nam Nguyên không xảy ra chuyện gì là tốt nhất, nếu có chuyện, chỉ có thể chuẩn bị chu đáo trước."

"Hai ngày này ngươi ở chỗ ta, lấy lý do là học tập Vạn Tộc ngữ mới đi."

"Vâng!" Tô Vũ không thèm để ý mình ở đâu, nhưng hắn có chút hiếu kỳ nói: "Lão sư, không phải ngài nắm giữ lực lượng ý chí sao? Chẳng lẽ không thể phân rõ có Vạn Tộc giáo ẩn núp hay không ư?"

Liễu Văn Ngạn cười không nói, cao thâm khó dò.

Ngươi đoán xem ta có thể hay không?

Đối phó đám nít ranh như ngươi thì được, người trưởng thành rồi, có ai không có tâm tư phức tạp, ai sẽ bại lộ ý nghĩ rõ ràng như vậy, nhất là đám Vạn Tộc giáo đó kia, kẻ nào cũng ẩn núp kín đáo, ai không sợ chết thì đã sớm chết rồi.