Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 23



Sương chiều mờ mịt, ngọn đèn dầu ngoài hành lang dài được thắp lên theo thứ tự, như du long đang xuyên qua hành cung Yến Sơn.

Khắp hành lang dài, người đi xen nhau, đều chạy tới điện Khôn Ninh của Hoàng hậu.

Hôm nay sau khi tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, Lễ bộ mở tiệc ở điện Phi Vũ của chùa Quang Lộc, buổi trưa Hoàng đế hạ chỉ thăng chức Hạ Du làm tứ phẩm Viện chính Thái Y viện, Phó Nhiêu làm Thái y lục phẩm, Nội các lập tức xem xét, Thông chính ti truyền khắp các nơi, Hạ Linh biết tin, tất nhiên vui mừng phấn chấn, thêm nữa Phó Nhiêu hôn mê không cần nàng ta chăm sóc, nên buổi chiều bèn lén vào núi săn thú.

Nhưng khi nàng ta săn thú, lại gặp được một nam tử trẻ tuổi té xỉu chỗ sườn núi, từ nhỏ nàng ta mưa dầm thấm đất từ Hạ Du, cũng biết được chút về cách cấp cứu, ấn ngực qua loa giúp đối phương, đối phương lập tức tỉnh lại.

Lát sau, gã sai vặt cận thân của công tử kia cũng vội tìm tới, hai người cùng góp sức đưa người về hành cung.

Ai ngờ việc này bị Mai Linh Tiêu trùng hợp nhìn thấy, Mai Linh Tiêu nhận ra Hạ Linh, không chỉ nhận ra, giữa hai người còn có chút lục đục, một lần yến hội, Hạ Linh bất cẩn đụng phải Mai Linh Tiêu, đánh đổ chung trà, cứ thế Mai Linh Tiêu ướt đồ, từ đây ghi hận trong lòng.

Mai Linh Tiêu xuất thân từ phủ quan lại chính tam phẩm, lại là đại tiểu thư con vợ cả, từ nhỏ được đính hôn với nhi tử Lại bộ Thị lang, Hạ Linh sợ ả như hổ.

Hôm nay không khéo bị ả bắt gặp, đã như bị vực sâu vây khốn.

Mai Linh Tiêu kéo góc áo Hạ Linh, không cho nàng ấy đi: “Buổi sáng ta thấy thị nữ đỡ Phó Nhiêu đã có cảm giác quen mắt, ta tưởng là ai, thì ra là ngươi, ngươi từ bỏ cả thể diện, giả làm nha đầu của người ta đến hành cung lén gặp gỡ nam nhân, Hạ Linh à Hạ Linh, lá gan của ngươi sao mà lớn như thế nhỉ!”

“Đạo đức của ngươi bại hoại, ta phải bắt ngươi đến cáo trạng trước điện của Hoàng hậu nương nương!”

Hạ Linh sợ tới mức mặt không còn chút máu, tất nhiên đau khổ cầu xin, Mai Linh Tiêu sao lại chịu buông tha nàng ấy, kéo nàng ấy vào điện của Hoàng hậu.

Động tĩnh chuyến này làm ầm làm ĩ rất lớn, lại là lúc bữa tối người đến người đi, cứ thế mà khiến người ta vây xem.

Sở dĩ Mai Linh Tiêu không chịu buông tha cho Hạ Linh, trừ việc ả có khúc mắc với Hạ Linh, còn do Hạ Linh là người Phó Nhiêu dẫn đi, hôm qua Lý Huân bảo vệ Phó Nhiêu đã khiến ả sinh lòng cảnh giác, hiện giờ đã hận Phó Nhiêu đến ngứa răng, muốn mượn lần này giẫm lên Phó Nhiêu.

Một vài nữ quyến quan lại nghe tin lập tức hành động, đồng thời đến điện Hoàng hậu xem trò vui.

Chờ Phó Nhiêu vội vàng mặc váy sam sạch sẽ theo tiểu hoàng môn đến điện Khôn Ninh, bên trong đã đầy người, không còn chỗ ngồi.

Mà trong đó còn có một ánh mắt lạnh lẽo nhất bắn thẳng lên người nàng, đúng là Công chúa Bình Khang vừa tới hôm nay.

“Thần nữ Phó Nhiêu khấu thỉnh nương nương kim an.”

Hoàng hậu mặc cung trang đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn trên sạp, thần sắc rất mỏi mệt.

Chuyện của Hạ Linh liên quan đến tư vi họa loạn, tự mạo danh đến, còn tương thông với người khác sau lưng, thân là Hoàng hậu không thể không quản, nhưng nếu quản, là đúng ý của đảng Thục Phi, nàng ta không vui trong lòng.

Thấy Phó Nhiêu, nàng ta chỉ không mặn không nhạt mà hỏi một câu: “Phó thị, ngươi biết tội chưa?”

Phó Nhiêu ngước mắt nhìn về phía Hạ Linh một cái, chỉ thấy Hạ Linh quỳ gối một bên, mặc áo bó quần sam, đã sợ tới mức mặt không còn giọt máu, run như cầy sấy, đôi mắt đẫm lệ tuyệt vọng, áy náy nhìn nàng, không dám khóc thành tiếng.

Phó Nhiêu hoàn hồn, bình tĩnh lạy một cái: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, không biết thần nữ đã phạm phải tội gì?”

Hoàng hậu không muốn quản việc này, lười mở miệng.

Mai Linh Tiêu nắm bắt cơ hội lập tức hành lễ: “Nương nương, theo thần nữ biết, Phó Nhiêu chưa được chấp thuận đã lấy danh nghĩa thị nữ mà dẫn quý nữ đi tùy giá(*), đây chính là tội lớn.”

(*)Tùy giá: đi theo vua

Hạ Linh quỳ gối bên cạnh khóe mắt đỏ lên nói: “Ngươi nói bậy, ta tự lén tới, không liên quan đến Phó tỷ tỷ…” Sau đó nàng ấy nằm trên mặt đất, hai mắt đẫm nước khẩn cầu: “Hoàng hậu nương nương, là lỗi của một mình thần nữ, ngài muốn phạt thì cứ phạt thần nữ, mọi chuyện đều không liên quan đến Phó tỷ tỷ.”

Công chúa Bình Khang lo Phó Nhiêu thoát tội, dựa vào cơ thể xinh đẹp của Thục Phi mà đứng lên, cười lạnh nói: “Mẫu hậu, Hạ Linh là nữ nhi Hạ Du, mà Phó Nhiêu là nữ y duy nhất của Thái Y viện, Hạ Du muốn dẫn nữ nhi tới, chỉ có thể thông qua Phó Nhiêu. Nghe lời mẫu phi bảo, hôm nay Phó Nhiêu hồi cung được một nha hoàn đỡ về, không biết có phải Hạ Linh hay không? Nếu hiện giờ sai người đến chỗ Phó Nhiêu điều tra, hẳn sẽ biết chân tướng.”

Nói xong từ cuối, sắc mặt ả xoay chuyển, nhẹ nhàng cong môi cười: “Mẫu hậu luôn nghiêm túc quản lí cung đình, sẽ không mặc kệ việc đảo điên đến thế này chứ?”

Giờ Công chúa Bình Khang cũng đã học được sự thông minh, được Thục Phi chỉ bảo, hôm nay nói năng rất biết mượn lực đẩy lực.

Hoàng hậu thầm hừ một tiếng, lười biếng dương mí mắt, chậm rãi nói: “Hạ Du mới vừa được bệ hạ thăng lên Viện chính tứ phẩm, nữ nhi của ông ta có tư cách tùy giá…”

Công chúa Bình Khang không chút do dự mà giải thích, “Mẫu hậu, Hạ Du thăng nhiệm là chuyện buổi trưa hôm nay, còn danh sách tùy giá chắc chắn là chuyện trước đó nữa, mẫu hậu không thể giả hồ đồ.”

“Làm càn!” Hoàng hậu nhíu mày hét một tiếng.

Công chúa Bình Khang lập tức cụp mắt không nói, nhìn dáng vẻ này, đúng là đã biết tiến lùi hơn xưa vài phần.

Thục Phi thấy thế, ung dung khảy vòng ngọc trên tay, chậm rãi mở miệng: “Hoàng hậu nương nương chớ giận, Bình Khang cũng chỉ lo lắng thay người, sợ việc này người bị người ta lừa gạt, sau đó tội danh trị cung không nghiêm lại rơi xuống đầu nương nương, khiến bệ hạ không vui.”

Trán Hoàng hậu hiện ra sắc xanh, xem ra không xử trí Phó Nhiêu không được.

Hạ Linh chỉ muốn nhanh chóng bình ổn chuyện này, không ngừng dập đầu với Hoàng hậu, trong chốc lát, trán hiện ra vết máu: “Nương nương, đều do thần nữ sai, một mình thần nữ làm thì một mình thần nữ sẽ chịu, ngài phạt thần nữ đi!”

Phó Nhiêu thấy tuy tiểu cô nương này hồ đồ, nhưng cũng có mấy phần trách nhiệm, lòng sinh chút không đành, nàng ngước mắt nhìn về phía Công chúa Bình Khang: “Xin hỏi Công chúa, ngài vừa nói thần nữ dẫn theo Hạ cô nương đi cùng chính là việc sai phạm, không biết là phạm vào lỗi gì?”

Công chúa Bình Khang hơi nhíu mắt, một tia ánh sáng lạnh bắn lên người Phó Nhiêu: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cuộc săn mùa thu ai muốn tới thì tới? Danh sách chỉ có hạn, nếu không sao mỗi năm các phủ đều tranh vỡ đầu?”

“Lời của Công chúa rất đúng.” Phó Nhiêu gật đầu: “Theo thần nữ biết, bệ hạ ra chỉ, các huân quý hoặc phủ đệ quan lại đều có suất đăng kí nhất định, tuy thần nữ chỉ là một Điển Dược sứ bát phẩm của Thái Y viện, nhưng thần nữ còn một thân phận khác là Huyện chúa nhị phẩm. Theo ý chỉ bệ hạ, thần nữ có vài suất, chỉ là gia mẫu có bệnh trong người, ấu đệ cầu học, suất của thần nữ không có ai, mà thần nữ trùng hợp quen biết Hạ cô nương, nên đưa nàng ta đến, danh ngạch do Lễ bộ quy định, đâu có quy định cần phải dẫn ai tới?”

Lúc trước nàng và Hạ Du dám làm ra việc này cũng là nắm được lỗ hổng này.

Phó Nhiêu lạnh nhạt liếc Công chúa Bình Khang: “Không biết thần nữ có gì sai?”

“Ngươi…” Sắc mặt của Công chúa Bình Khang đột nhiên tái xanh, giữa mày nổi lửa, ả đã quên mất thân phận khác này của Phó Nhiêu, nàng chính là Huyện chúa nhị phẩm!

Mà Huyện chúa này đúng là đè được ả, từ khi phụ hoàng ả thảo phong, mỗi khi nhớ tới, cả người Công chúa Bình Khang như có ngàn con kiến gặm cắn, chỉ hận không thể vần vò đập nát Phó Nhiêu, nhưng phụ hoàng ả đã nói không cho ả động vào Phó Nhiêu.

Hôm nay vất vả lắm mới tìm được lỗi sai của Phó Nhiêu, ả đang tính ghi công cho Mai Linh Tiêu, giờ lại sắp để Phó Nhiêu chạy thoát?

Ả nhìn Thục Phi xin giúp đỡ.

Sắc mặt Thục Phi cũng hơi trầm xuống, nghĩ lời nói của Phó Nhiêu cũng không có lỗ hổng, chỉ đành cầm chung trà nhấp nhẹ một ngụm, cho nữ nhi một ánh nhìn trấn an, Công chúa Bình Khang chỉ đành nén giận.

Mặt Hoàng hậu thoáng giãn ra, nhìn về phía Phó Nhiêu: “Đã hợp quy củ thì đứng lên đi.” Chợt, nàng ta nhẹ nhàng liếc Thục Phi nói: “Xem ra bổn cung đúng là lơ là trong việc quản giáo hậu cung, đường đường là Thục Phi, ngay cả quy củ cơ bản cũng không hiểu.”

Thục Phi bị lời này đâm chọc, Hoàng hậu đúng là tính toán chi li, chút khí độ của chính cung cũng không có, bắt được cơ hội là phải đâm nàng ta một câu.

Nữ quyến khắp điện biết hai cung đã sớm như nước với lửa, đành mắt nhìn mũi mũi nhìn tim trước lần tranh đấu này.

Thục Phi lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Mai Linh Tiêu, Mai Linh Tiêu hiểu ý, lập tức cúi người: “Nương nương, danh sách là chuyện thần nữ không biết thế nào, nhưng Hạ Linh tư thông với người khác là chuyện thần nữ tận mắt trông thấy, vẫn mong nương nương định đoạt.”

Hạ Linh nghe vậy từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, gấp gáp dập đầu: “Nương nương minh giám, chỉ là thần nữ thấy công tử kia ngất, mới cứu y về, sao lại tư thông với người ta?”

Mai Linh Tiêu đảo mắt lạnh: “Đã là cứu ngươi, vậy ngươi nhìn thấy ta thì chạy làm gì? Rõ ràng là có tật giật mình!”

Hạ Linh kinh ngạc xen giận dữ nhìn chằm chằm Mai Linh Tiêu, cắn môi nói: “Đó là do ta sợ ngươi…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“A, ngươi đi ngay ngồi thẳng thì sợ ta làm gì? Ta cũng đâu thể ăn ngươi?” Mai Linh Tiêu khinh thường trợn trắng mắt, chợt nàng ta mang vẻ mặt nghiêm túc lạy Hoàng hậu: “Nương nương, Hạ Linh tốt xấu gì cũng là nữ nhi của quan lại tòng tứ phẩm, hành vi vượt phép tắc, không biết kiểm điểm, xin nương nương phán quyết để thể hiện uy nghiêm.”

“Thần nữ không có… Nương nương, thật sự thần nữ không tư thông với người ta…” Hạ Linh đã khóc không thành tiếng, hơi dịch về phía trước muốn túm góc áo Hoàng hậu rồi lại không dám, cuối cùng chỉ đành dập đầu trên đất: “Xin nương nương minh giám…”

Phó Nhiêu thấy thế, vô cùng không đành lòng, muốn đỡ nàng ấy dậy.

Công chúa Bình Khang vỗ đầu che mặt hùa theo: “Hạ cô nương, nếu ngươi không thẹn với lương tâm, sao lại muốn trốn? Việc ngươi làm đều do Mai Linh Tiêu tận mắt thấy, trừ nàng ta, còn có mấy cung nhân, đều hầu ngoài điện, muốn truyền vào đối chất không? Nếu ngươi thật sự không lôi lôi kéo kéo với nam nhân, nên lấy cái chết chứng minh…”

Phó Nhiêu nghe xong lời này cơ thể khẽ run lên, một cơn giận cực hạn từ lòng bàn chân bốc lên đến giữa mày.

Sao Công chúa Bình Khang còn có mặt mũi để nói như vậy? Lúc trước nếu không phải Công chúa Bình Khang hạ độc trong cung, sao nàng tới nỗi phát sinh quan hệ kia với Hoàng đế, cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi hôm nay… Nàng cắn chặt hàm, cố gắng kìm nén cơn xúc động muốn đi lên xé gương mặt kia, từ giữa môi nặn ra giọng nói lạnh lùng: “Lời này của Công chúa, thần nữ nghe không hiểu lắm, dựa vào lời Công chúa nói, cứu người phải lấy cái chết chứng minh, vậy có phải nữ tử thiên hạ này đều đáng chết, mà người đáng chết đầu tiên không phải điện hạ ngài sao?”

Tiếng nói của Phó Nhiêu vừa dứt, toàn điện kinh ngạc.

“Làm càn, ngươi có ý gì!” Đầu tiên Công chúa Bình Khang nổi giận, chợt sau khi hiểu ra ý của Phó Nhiêu đã thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn đánh người, hai cung nhân bên cạnh Thục Phi một trước một sau cản ả lại.

Chuyện của Công chúa Bình Khang và Từ Gia ở kinh thành đã có mấy cách nói, có người thậm chí còn viết thành một quyển sách, viết chuyện sinh động như thật thành giai thoại, nhưng chân tướng thế nào, không ai biết.

Nữ quyến toàn điện tất nhiên tò mò, không ngờ hôm nay từ miệng đương sự Phó Nhiêu lại nghe được lời kinh hãi thế tục này.

Đáy mắt mọi người có ánh sáng lóe lên…

Trò vui này xuất sắc đến một cách bất ngờ.

Phó Nhiêu ngược lại lợn chết không sợ nước sôi, nàng và Công chúa Bình Khang sớm đã là cục diện không chết không ngừng, hà tất nàng phải giả vờ hiền lành rộng lượng, khóe môi nàng nhấc lên đôi phần trào phúng: “Ngày đó điện hạ và ta bị đụng ngất trong hỉ kiệu, xong việc còn một lần đêm xuân cùng Từ Gia, điện hạ còn chưa lấy cái chết chứng minh, hôm nay dùng điều gì để ép Hạ Linh?”

Lời này của Phó Nhiêu có thể nói là chọc đúng chỗ đau của Thục Phi và Công chúa Bình Khang, lý trí của Công chúa Bình Khang đã bị lửa giận đốt hết, giương nanh múa vuốt đẩy cung nhân ra, hét như sắp vỡ phổi: “Các ngươi mau buông bản Công chúa ra, bản Công chúa muốn xé nát miệng ả.”

Thục Phi thấy cục diện mất khống chế, sắc mặt xanh mét, đứng dậy đè vai nữ nhi, ánh mắt nghiêm khắc quát ngăn ả lại, thầm hận không nên loan tin đi, đưa những nữ quyến này tới, ngược lại để bọn họ nhìn trò vui của nữ nhi mình.

“Đều là chuyện đã qua, không cần kéo lại!”

Hoàng hậu không mặn không nhạt nhìn trò hề này của mẹ con bọn họ, sự u ám mấy ngày qua đều trở thành hư không.

Nàng ta cố nén ý cười, nhìn về phía Hạ Linh: “Ngươi kể tỉ mỉ lại chuyện hôm nay.”

Hạ Linh lập tức một năm một mười kể lại chuyện cứu một công tử ngày hôm nay ra.

“Y là người phương nào? Có thể làm chứng cho ngươi không?”

Hạ Linh mím môi lắc đầu: “Thần nữ không biết.”

“Còn không biết? Ta thấy ngươi rõ ràng là muốn bảo vệ tình lang!” Công chúa Bình Khang từ sau vai cung nhân cố ló đầu ra, hét một câu, sau đó ánh mắt ngừng trên người Phó Nhiêu, như độc dược xuyên thấu người nàng: “Phó Nhiêu, nghe nói hôm qua cả đêm ngươi không về, chẳng lẽ hai người các người đều đến hành cung tìm tình lang!”

Sắc mặt Phó Nhiêu bỗng thay đổi, cơ thể không nhịn được mà run run.

Chỉ tiếc không ai coi trọng lời này của Công chúa Bình Khang, chỉ coi là ả đang càn quấy.

“Bổn cung là không cẩn thận bị đụng ngất, các ngươi thì sao, chuyện này của các ngươi tính là gì?”

Phó Nhiêu từ từ duy trì được sự bình tĩnh, tầm mắt nóng bỏng, “A, rốt cuộc là bị đụng ngất hả? Hay là giả bộ bất tỉnh? Công chúa điện hạ đừng nói với ta, lúc Từ Gia đưa ngươi đi bái đường, ngươi vẫn ngất nhé?”

“Phì!”

Không biết vị quý nữ nào nhịn không được che miệng cười.

Khuôn mặt đẹp của Công chúa Bình Khang căng lên đỏ bừng.

Khựng một lát, dồn sức, hai tay hai chân đá văng cung nhân kia, đánh về phía Phó Nhiêu.

Người còn chưa đụng đến Phó Nhiêu, đã bị cung nhân lao đến ôm ngang thật chặt.

Mà lúc này, cửa cung bị người ta đẩy ra, một giọng nói lạnh lùng lộ ra vài phần trào phúng truyền vào: “Công chúa điện hạ cướp chồng người cũng thôi, sao còn không buông tha cho người ta?”

Mọi người nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy một công tử áo trắng mảnh khảnh đứng ở chỗ cửa điện, sắc mặt hơi trắng, nhìn có vài phần yếu ớt, nhưng cặp mắt kia lại lộ ra thần thái sáng láng, khí chất càng xuất chúng.

Một nội thị đỡ y, chậm rãi bước vào.

Hạ Linh nhìn thấy y, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc lạ lùng, cùng với chút ưu sầu.

Hắn không phải ai khác, chính là nam tử hôm nay Hạ Linh cứu.

Trừ chuyện này ra, y còn có một thân phận khác, là phu quân Công chúa Bình Khang vốn sẽ gả qua, thế tử của Thành An Hầu, Tạ Tương.

Thành An Hầu là ái tướng tâm phúc của Hoàng đế, vẫn luôn cùng chàng vào sinh ra tử, tình nghĩa không phải tầm thường, hai người từng hứa hẹn từ lâu, sẽ kết thông gia cho nhi nữ, khi đó Tạ Tương mới ba tuổi, còn chưa mắc bệnh, mà Công chúa Bình Khang cũng chưa được sinh ra.

Sau đó đứa nhỏ hai nhà lớn lên, sức khỏe của Tạ Tương không tốt cũng là thật.

Tuy Hoàng đế có hơi không đành lòng, nhưng chàng là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, việc này trên triều hay dân gian đều biết, chàng sai người đi thăm bệnh Tạ Tương, biết được tuy y ốm yếu nhưng không liên lụy đến tính mạng, giờ đây quyết tâm thực hiện lời hứa, ban nữ nhi cho Tạ Tương.

Ai ngờ mẹ con Thục Phi ghét bỏ Tạ gia nhà cửa hoang vắng, sức khỏe Tạ Tương không tốt nên ra hạ sách thay mận đổi đào, chọn Trạng nguyên đương triều, các lão tương lai làm rể.

Cú đánh này khiến Hoàng đế trở tay không kịp, làm chàng thất tín với triều dã.

Cũng khiến mặt mũi Tạ Tương mất hết.

Tạ Tương khí độ thong dong vào điện, thi lễ với Hoàng hậu, nâng đôi mắt hơi trợn trắng, liếc qua phía Công chúa Bình Khang: “Công chúa không cần phải đòi chết đòi sống, nếu Công chúa lấy cái chết chứng minh, vậy tại hạ chắc chắn sẽ đốt mấy cuốn nữ giới trước mộ của ngươi thay ngươi”

“Ngươi…”

Công chúa Bình Khang tức giận đến nỗi suýt nữa không thở lên được, cổ họng bốc mùi máu tanh, khí thế trên người không còn sót chút gì.

Ả dám kiêu ngạo trước mặt Phó Nhiêu, lại không có cách gì với Tạ Tương.

Trước nay Tạ Tương cứng mềm đều không ăn, ai cũng không sợ.

Tạ Tương thấy khuôn mặt ả sưng thành gan heo, không khỏi đưa mắt cười: “Sao thế? Điện hạ không nỡ chết hả? Nếu ngươi đã không nỡ chết, vậy các cô nương trên thế gian này, chẳng có ai nên chết cả!”

Công chúa đương triều bị người ta chế nhạo đến mức này cũng là hiếm thấy.

Phó Nhiêu âm thầm dựng ngón cái với Tạ Tương, nàng đã đủ lớn mật, ai ngờ người này càng không muốn sống, chỉ vài câu ít ỏi của y, lại không khác vì ép chết Bình Khang.

Nghe nói vì để an ủi Tạ Tương, Hoàng đế đã phong y làm Ngự sử Đốc Sát viện, mồm mép này thật đúng là không phụ danh Ngự sử.

Cuối cùng Thục Phi cũng không thể bình tĩnh nữa, đưa mắt ra hiệu, ý bảo cung nhân kéo Công chúa Bình Khang xuống, sau đó quay đầu quát Tạ Tương: “Tạ Thế tử, ngươi là muốn ép chết Bình Khang sao?”

Tạ Tương lười biếng mà chỉnh cổ tay áo, cũng không thèm nhìn qua Thục Phi, chỉ nhìn về phía trước, than: “Nếu Thục Phi nương nương muốn cảm thấy như vậy, thì là như vậy thôi.”

Thục Phi thầm hít khí lạnh, tức đến nỗi nhắm mắt lại.

Tạ Tương rất được Hoàng đế xem trọng, tranh cãi với y không chiếm được chỗ tốt.

Hoàng hậu thấy ầm ĩ cũng được rồi, đành kết thúc: “Nghe Tạ Thế tử nói vậy, người hôm nay Hạ Linh cứu là ngươi?”

Tạ Tương giữ áo lạy nàng ta một cái, giọng điệu trở nên dịu dàng cẩn thận: “Hôm nay được Hạ cô nương cứu giúp, khắc sâu trong lòng, không ngờ liên lụy khiến cô nương bị người ta chửi bới, trong lòng áy náy cực kỳ, Tạ mỗ nhận lỗi với cô nương tại đây.”

Hoàng hậu nhìn chằm chằm Tạ Tương: “Đã như vậy, vậy việc này cũng coi như là hiểu lầm…”

Phó Nhiêu vội vàng đỡ Hạ Linh lên.

Lúc này, từ cửa truyền đến tiếng hô to của nội thị: “Bệ hạ giá lâm!”

Cơ thể mềm mại của Phó Nhiêu hơi khựng lại, ánh mắt giật mình không biết dừng ở đâu, đợi mọi người đã đứng dậy rồi quỳ xuống, nàng mới hoàn hồn, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, giấu bản thân trong đám người.

“Cung thỉnh bệ hạ thánh an!”

Hoàng đế mặc long bào vàng sáng sải bước đi vào, ở phía sau hắn là Hạ Du mặt đầy sự nôn nóng đi theo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hoàng đế lập tức đi vào điện, đầu tiên giơ tay ra hiệu cho Tạ Tương đi lên, sau đó nói với mọi người: “Bình thân.”

Ánh mắt lặng lẽ dò xét nhìn Phó Nhiêu một cái, thấy cơ thể nàng cong xuống thật thấp, chàng mím môi, sau đó ngồi xuống sạp, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì mà náo nhiệt như vậy?”

Chiều muộn Đại Hoàng tử đột ngột phát bệnh, chàng và Hạ Du vốn ở chỗ Đại Hoàng tử, sau đó cung nhân vội vàng đến báo Phó Nhiêu và Hạ Linh bị Hoàng hậu triệu đi, chờ bệnh tình của Đại Hoàng tử đã ổn định, chàng dẫn theo Hạ Du đi thẳng đến điện Khôn Ninh, mà trên đường đi, Hạ Du đã thỉnh tội chuyện Hạ Linh cùng đến hành cung.

Còn chuyện khác, hai người đều không biết.

Hoàng hậu đứng lên cúi lạy chàng một cái, một năm một mười mà nói hết chuyện ra.

Nghe đến một nửa, sắc mặt Hoàng đế khó coi quét mắt nhìn Thục Phi và Công chúa Bình Khang một cái, cuối cùng nghe nói là Hạ Linh cứu Tạ Tương, không khỏi lộ ra vài phần nghĩ ngợi sâu xa, híp mắt quan sát Hạ Linh.

Hạ Du thấy thế, âm thầm đổ mồ hôi.

Phủ Thành An Hầu với Hạ gia mà nói đã là gả cao, nhưng sức khỏe của Tạ Tương… Ông ta không khỏi lặng lẽ nhìn Tạ Tương, vẻ ngoài của Tạ Tương đúng là chi lan ngọc thụ(*), vóc dáng cao gầy chỉ là thường xuyên dùng thuốc nên có vẻ ốm yếu.

(*)Ý chỉ vóc dáng đàn ông cao gầy

Nhưng nữ nhi trải qua chuyện này, đúng là thanh danh có bị tổn hại, ngày sau kết hôn e là sẽ có sự khó khăn, trừ phi gả ra ngoài kinh… Ngực Hạ Du phập phồng bất định, cũng do dự không thôi.

Hoàng đế thấy Hạ Linh lén nhìn Tạ Tương vài lần, nhìn không giống có sự sợ hãi, trong lòng cân đo đong đếm rất lâu, hỏi: “Hạ Thái y, nữ nhi ngươi đã có hôn phối chưa?”

Trái tim của Hạ Du nhấc lên đến cổ họng, đã bị dọa đổ mồ hôi lạnh khắp người, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm bệ hạ, nữ nhi của thần…”

Lời ông còn chưa dứt, Tạ Tương tâm như gương sáng xúc động mà vái, cười nói: “Ý yêu thương của bệ hạ, thần rất cảm kích, chỉ là sức khỏe thần không tốt, không đành liên lụy người khác…”

Hoàng đế mím môi, không nói tiếp, một lần nữa nhìn về phía Hạ Du.

Ý rất rõ ràng.

Hạ Du nhắm mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh quỳ xuống: “Tiểu nữ của thần chưa có hôn phối…”

Phó Nhiêu nghe vậy, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế cũng miễn cưỡng nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người đan nhau giữa không trung, như lửa bắn chớp giật, rồi nhanh chóng dời đi.

Mặt nàng ửng đỏ cụp mắt xuống, đã hiểu được ý chàng, nghiêng mắt nhìn về Hạ Linh bên cạnh, thấy khuôn mặt đẹp của nàng ấy đỏ bừng như máu, cũng không có ý kháng cự, lòng liền sáng tỏ, nhưng chắc chắn Hạ Du lo Tạ Tương trời không cho mạng dài, chợt, nàng đánh bạo vái Hoàng đế một cái: “Bệ hạ, Tạ Thế tử nói sức khỏe hắn không tốt, thần nữ thân là y sĩ, vô cùng tò mò, muốn khám mạch cho hắn, chẳng biết có được không ạ?”

Hạ Du ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu một cái.

Quả nhiên Phó Nhiêu nhìn ra sự băn khoăn của ông.

Hoàng đế hơi do dự nhìn Phó Nhiêu, nếu Phó Nhiêu khám ra bệnh, chàng ban hôn sẽ không hay, nhưng nếu không được khám, hình như cũng có chút không có tình người… Trong khoảnh khắc khó xử, lại thấy Tạ Tương chủ động mở miệng: “Bệ hạ, thần nghe nói y thuật của Huyện chúa cao minh, chi bằng mời nàng ấy thử một lần?”

Như vậy cũng cho Hoàng đế và Hạ gia một bậc thang đi xuống.

Phó Nhiêu nhìn kĩ nam tử như ngọc trong điện, thầm sinh ra vài phần kính nể.

Hoàng đế giãn mày: “Chuẩn(*).”

(*)Cho phép

Cung nhân lập tức dọn chỗ cho Tạ Tương, Phó Nhiêu đi lên ngồi trên ghế gấm bên cạnh bắt mạch cho y.

Trong điện thoáng chốc yên tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe được.

Mấy chục ánh mắt đặt trên cái tay kia của Phó Nhiêu, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng cầm ống tay áo, cách một lớp lụa trắng, hai ngón tay hợp lại đặt trên cổ tay Tạ Tương, lẳng lặng bắt mạch, khám một bên xong lại đổi sang bên kia, tốn thời gian một chén trà nhỏ, nàng thu tay, lại mở tay y ra, tỉ mỉ nhìn hoa tay y một hồi lâu: “Khi còn bé Thế tử từng bị bệnh nặng?”

“Năm năm tuổi bị rơi xuống nước vào mùa đông, mắc bệnh cảm, sau đó ho khan không ngừng, nhiều năm đứt quãng, đã thành mầm bệnh.”

Phó Nhiêu gật đầu, tầm mắt xẹt qua mặt y, kết hợp với mạch tượng mà suy nghĩ một lát, trở về ngự tiền, quỳ lạy nói: “Bệ hạ, bệnh của Thế tử tuy bị nặng lại kéo dài, nhưng cũng không phải không có cách, để thần nữ về phối phương thuốc cho hắn, thử một lần, có lẽ có thể chữa phần nào.”

Ngụ ý là bệnh của Tạ Tương, nàng nắm chắc được mấy phần.

Hoàng đế nghe vậy thần sắc hơi sáng lên, nhìn chăm chú vào Phó Nhiêu một lúc, tầm mắt chuyển sang Hạ Du: “Hạ khanh, ý ngươi như thế nào?”

Từ Hạ Thái y biến thành Hạ khanh, Hạ Du đã hiểu ra ý của Hoàng đế, ông lại nhìn qua nữ nhi Hạ Linh, thấy nàng ấy hơi thẹn thùng, nhưng vẫn đánh bạo đón lấy ánh mắt đang quan sát của ông, Hạ Du không khỏi cười khổ, con nhóc này trước nay đều thích lang quân tướng mạo đẹp, không biết chừng cũng coi trọng Tạ Tương, ông quỳ sát đất lạy tiếp: “Hoàn toàn do bệ hạ làm chủ.”

Hoàng đế cười dễ chịu, vô cùng an ủi.

Hôn sự của Tạ Tương vẫn luôn là tâm bệnh của chàng, năm đó nhận lời gả thấp Công chúa, sau lại bị nữ nhi làm rối lên, không thể không nuốt lời, tuy xong việc an ủi một phen, nhưng dù sao cũng đã thiệt thòi cho y.

Cửa nhà Hạ gia tuy không hiển hách, nhưng Hạ Du là người trung hậu, gia phong giản dị, với Tạ Tương mà nói là một mối hôn sự tốt.

“Tạ Tương, trẫm ban hôn cho nữ nhi của Hạ Viện chính và ngươi, ngươi có bằng lòng không?”

Tạ Tương được Hạ Linh cứu, nào còn có cái lý không đồng ý, huống chi cô nương nhà người ta bị tổn hại thanh danh, về tình về lý y đều nên gánh tránh nhiệm, bèn quỳ xuống đất nói: “Thần tạ chủ long ân!”

“Được!” Hoàng đế thoải mái vỗ đầu gối một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Phó Nhiêu, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Phó thị có công, ban một hộc nam châu, mười thớt gấm màu.”

Phó Nhiêu mang vẻ mặt bình tĩnh quỳ sát đất nói: “Thần nữ tạ ơn.”

Chúng nữ quyến cũng cười cười, ai cũng không ngờ được trò hề này, cuối cùng lại kết thúc bằng việc ban hôn, không thể không cảm khái tạo hóa trêu người.

Tuy sức khỏe Tạ Tương có điều bất trắc, nhưng đối với Hạ Linh mà nói, có thể gả vào hầu môn huân quý, cũng là một mối không tệ.

Người có công được thưởng, người có tội cũng phải chịu phạt.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Mai Linh Tiêu một cái: “Việc hôm nay bắt đầu từ ngươi?”

Mai Linh Tiêu đã sớm sợ tới mức đầu gối bủn rủn, nơm nớp lo sợ quỳ gối: “Thần nữ nhất thời sơ suất, hiểu lầm Hạ cô nương và Tạ Thế tử, xin bệ hạ tha tội…” Ả ta khóc nấc không ngừng.

Hoàng đế híp mắt, hiển nhiên không vui, cuối cùng nhìn lướt qua Công chúa Bình Khang, mày còn nhăn hơn, chỉ quay đầu dặn Hoàng hậu: “Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, việc này giao cho nàng xử trí.”

“Thần thiếp tuân chỉ.”

Hoàng đế gật đầu, đuôi mắt thả lỏng, đang định khởi giá, lại thấy Lãnh Hoài An vẻ mặt vội vã mà chạy tới trước mặt chàng: “Bệ hạ, bệ hạ, cực kỳ cấp bách, Đại điện hạ đột nhiên nôn ra máu!”

Hoàng đế mặt mày thả lỏng rơi từ trên trời xuống, lòng lập tức chìm vào hầm băng, chàng nâng bước đột ngột phóng về phía trước, đi được mấy bước, quay đầu, tìm được Hạ Du và Phó Nhiêu trong đám người: “Hai người các ngươi cùng đi!”

Hạ Du và Phó Nhiêu là Thái y, tất nhiên không thể chối từ chức trách, theo bóng lưng Hoàng đế mà vội vàng ra khỏi điện.

Bên này Hoàng hậu cũng không rảnh lo xử trí đám Mai Linh Tiêu, chỉ ném lại một câu: “Đi về tự kiểm điểm trước, sau này bổn cung sẽ đưa ý chỉ tới.” Rồi nàng ta cùng cung nữ vội vã chạy về phía tẩm điện của Đại Hoàng tử.

Chúng nữ quyến nhao nhao tản đi, Thục Phi cũng sai người sắp xếp cho nữ nhi về cung, còn mình cùng cung nữ thân tín chậm rãi đi đến Lan Thủy uyển.

Đêm khuya sương dày, đường hoa đẫm sương, một vầng trăng sáng treo giữa không trung, quạnh quẽ yên tĩnh, đâu thèm để ý đến nhân gian vui vẻ.

Thục Phi khoác áo bông gấm đính lông thỏ, đón gió lạnh quất qua sương mù, lộ ra chút vui sướng âm u: “Mỗi khi Đại Hoàng tử xảy ra chuyện, trong lòng ta đều đặc biệt thoải mái.”

Cung nữ nghe vậy sợ tới mức trong lòng run lên, vội nhìn lướt qua khắp nơi, không thấy bóng người mới nhỏ giọng khuyên giải: “Nương nương, người nhỏ giọng một chút, truyền đến tai bệ hạ lại kiện cáo một phen.”

“Không…” Nàng ta chậm rãi lắc đầu, gương mặt xinh đẹp bị ánh trăng lạnh lẽo mạ lên một lớp sáng xanh, “Dù bệ hạ có giận, cũng là giận vị cung Khôn Ninh kia, không liên quan tới ta…”

Cung nữ cẩn thận dìu nàng ta qua một chuỗi bụi hoa, khi bước lên thềm đá thì nói: “Xin nương nương chỉ giáo.”

Khóe môi Thục Phi cong lên thật cao, khẽ cười yêu kiều diễm lệ, mắt nhìn về phía mênh mông sương khói trên sông: “Ngươi nên hỏi, vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta đã từng làm gì? Ngươi cho rằng cớ gì nàng ta lại né tránh mũi nhọn của bổn cung nhiều năm như vậy?”

Cung nữ nghe vậy đôi mắt bỗng trợn to, nghẹn giọng nói: “Chẳng lẽ, sức khỏe của Đại điện hạ không tốt có liên quan đến Hoàng hậu nương nương?”

Trăng sáng trên không xuyên qua từng lớp mây mỏng, chỉ nghe thấy một tiếng nói xa xăm lẩn sâu trong hương quế.

“Chuyện này phải nói từ mười mấy năm trước…”