Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 75



Sau khi lau nước mắt, Ngôn Tư Mộ cố gắng nở nụ cười lần nữa, tạm thời chưa thể xóa đi dấu vết khóc lóc, hai mắt cô hơi phiếm hồng.

Ngôn Tư Niên dỗ dành em gái một lát, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: “Hôm nay là sinh nhật của em, công chúa phải vui vẻ trong sinh nhật nhé?”

Cô phì cười, lấy giấy lau chóp mũi hồng hồng, nghẹn ngào nói thêm: “Cũng là sinh nhật anh mà.”

Hai anh em mở lòng như thuở bé, Ngôn Tư Mộ được vỗ về, ra sức kiểm soát bản thân không nghĩ tới người kia nữa.

Cô xem việc tránh né của Trần Mặc là đáp án từ chối, nhưng cô lại nhận được điện thoại của Trần Mặc vào lúc mười một giờ đêm.

Ngôn Tư Mộ mới tắm xong, cô đang dùng khăn bọc mái tóc dài ướt đẫm về phòng, vừa vặn nghe thấy tiếng chuông đặc biệt mà cô chưa kịp đổi.

Cô hơi do dự rồi nhận điện thoại.

“Mộ Mộ, sinh nhật vui vẻ.” Giọng nam thân thuộc ấy vẫn gọi biệt danh độc nhất vô nhị của cô như mọi khi, Ngôn Tư Mộ kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn của mình, bình tĩnh cảm ơn anh.

Cô đã hạ quyết tâm rồi, cô sẽ không bám lấy anh hỏi mấy câu hỏi mập mờ như trước nữa.

Trong điện thoại truyền đến hai tiếng ho khan, Ngôn Tư Mộ vô thức hỏi: “Anh bị cảm à?”

Anh đáp: “Không sao.”

Các chủ đề thường ngày đều do cô đề cập tới, nhưng hôm nay cô không muốn nói, thậm chí không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.

Trần Mặc che miệng nhịn ho, hàng loạt lời nói chuẩn bị sẵn trong đầu, anh còn chưa kịp sử dụng thì đã “bị” kết thúc cuộc gọi.

Anh cầm điện thoại gõ một đoạn dài, mẹ Trần cầm bình giữ nhiệt bước vào, sắc mặt bà khó coi.

Phòng trong bệnh viện cực kỳ yên tĩnh, tường trắng xanh lạnh lẽo, ai ở trong môi trường này đều cảm thấy nặng nề.

Mẹ Trần không bao giờ quên được cảnh tượng xảy ra vào mấy tiếng trước, bà tận mắt chứng kiến cơ thể cao lớn của con trai ngã xuống trước mặt mình, không hề có dấu hiệu báo trước nào, bấy giờ bà thật sự sợ đến mức suýt mất nửa cái mạng.

Mỗi ngày anh làm việc quần quật mười mấy tiếng, nhắm mắt hay mở mắt đều nghĩ đến công việc, người khỏe mạnh cỡ nào cũng sẽ gục ngã. Điều này khiến bà nhớ về khoảng thời gian khó khăn trước đây, khi mình vất vả kiếm sống nuôi con trai, dần dần tích tụ nhiều vấn đề sức khỏe, những di chứng ấy gắn với bà suốt nửa đời, mang đến cảm giác đau khổ không thôi.

“Khụ, khụ, khụ.”

Cơn đau khó chịu khiến anh ho sù sụ, sắc mặt đỏ bừng. Mẹ Trần vội vàng lao lên cướp điện thoại của anh: “Trần Mặc! Nếu con không nghĩ cho bản thân, cứ không xem sức khỏe ra gì như thế, vậy con có thể nghĩ cho mẹ được không?”

“Mẹ chỉ có một đứa con trai là con thôi, đời này mẹ không ước ao lớn lao gì, chỉ mong con bình an thuận lợi. Con cứ hành hạ cơ thể mình thế này, con muốn mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Xin lỗi, đã làm mẹ lo lắng rồi.”

Mẹ Trần lắc đầu thở dài: “Con biết tại sao mẹ không hy vọng con và cô chủ Ngôn ở bên nhau không? Con rất tốt, con bé cũng rất tốt, tụi con là những đứa trẻ ngoan, nhưng hai đứa không hợp. Càng thích con bé, con càng ép mình leo lên vị trí cao hơn, nhưng có lẽ, khoảng cách giữa chúng ta và nhà họ Ngôn là điều mà suốt đời con cũng khó thu hẹp được.”

“Con mới hai mươi mấy tuổi, cần gì phải cố gắng đến mức đó?”

Khi bình tĩnh nghĩ lại, bà không có bất cứ ý kiến gì với hai đứa nhỏ, ngặt một nỗi, một bên đứng ở trên cao, một bên cố gắng leo lên, biết bao nhiêu gai góc vô tận trên đường sẽ đâm vào khắp cơ thể chằng chịt vết thương của anh.

Còn người ngồi ở vị trí trên cao chỉ cần cúi đầu cười với anh, anh sẽ lập tức quên hết sợ hãi, không màng đến bản thân.

Mẹ Trần đã nói xong điều nên nói, bình tĩnh lại, bà múc một bát canh hầm kỹ đưa cho anh: “Ăn hết con cứ đặt ở đó, đợi lát nữa mẹ vào dọn.”

Dứt lời, mẹ Trần rời khỏi phòng bệnh, bà khom người ngồi trên ghế nghỉ ở hành lang, luồn hai tay vào mái tóc hoa râm, một hồi lâu cũng không ngẩng đầu.

-

Ngôn Tư Mộ dùng hành động thực tế để chứng minh quyết định của mình, cô không hề gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho Trần Mặc. Qua sinh nhật hai ngày, bạn bè rủ cô tụ tập, khi biết được cô đã buông bỏ tình yêu đơn phương, họ lập tức kéo một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đến giới thiệu: “Đúng lúc quá, cách đây không lâu đàn em này đã tham gia vào câu lạc bộ của bọn tớ, đang học năm hai, kém cậu một khóa nhưng bằng tuổi cậu.”

Vương Giai Lộ nói vô số điều, Ngôn Tư Mộ lơ đãng nghịch điện thoại, thấy hai tin nhắn Trần Mặc gửi tới, cô không trả lời.

“Thiểu Thiểu, cân nhắc một chút nhé?” Vương Giai Lộ đến trước mặt cô.

Ngôn Tư Mộ nói được.

Giới trẻ liên lạc với nhau rất thuận tiện và nhanh chóng, nhờ một người bạn chung làm cầu nối, hai người tự nhiên trao đổi tên lẫn thông tin liên lạc. Sau lần tụ tập này, danh sách bạn bè của Ngôn Tư Mộ đã xuất hiện thêm hai ba người mới.

Người kia muốn thử, nhưng cả hai không thống nhất được chủ đề, họ chỉ có thể biết thái độ của người còn lại từ nội dung trả lời.

Sau hai ngày, Ngôn Tư Mộ phát hiện đàn em Hoắc Vũ Phi kia cũng không tệ lắm, tính cách hài hước, dù nói chuyện gì cậu ta cũng có thể viết được một đoạn ngắn.

Thú vị.

Lâu lắm rồi Ngôn Tư Mộ mới thấy một người khéo ăn khéo nói như vậy, mặc dù vẫn kém cô một chút.

Khi gặp một người nói nhiều, nội dung các cuộc trò chuyện sẽ rất vui. Từ nhỏ đến lớn Ngôn Tư Mộ đã đi theo người thân trong nhà, cô hiểu biết nhiều, cậu ta cũng không kém, là con nhà giàu biết cách chơi.

Hoắc Vũ Phi mời cô đi chơi vào cuối tuần, họ đến công viên giải trí lớn nhất Cảnh Thành với vài người bạn. Nơi đây tràn ngập các trò chơi giải trí hấp dẫn thú vị, mọi người trải qua khoảng thời gian vui vẻ.

Khi cậu ta tự nhiên đặt tay lên vai cô, Ngôn Tư Mộ lập tức nhíu mày: “Tay.”

Một từ kèm thêm một ánh mắt, Hoắc Vũ Phi ngượng ngùng rút tay về che giấu tâm tư, cậu ta giả vờ tùy ý nhéo nhéo cánh tay mình, bèn chuyển chủ đề: “Hôm nay mọi người muốn đi ăn ở đâu? Tớ mời.”

Mới quen mấy ngày, Hoắc Vũ Phi rất nhiệt tình, hai người không hề hẹn riêng, khi ra ngoài luôn có vài người bạn đi cùng, Hoắc Vũ Phi thể hiện rõ ràng hành động nuông chiều đặc biệt với cô.

Nuông chiều…

Đây là điều mà các bạn khác nói, Ngôn Tư Mộ không hề cảm thấy Hoắc Vũ Phi nói phụ họa theo cô mấy câu, nghe theo sở thích của cô thì là nuông chiều.

Sự thật chứng minh cô đã đúng, Hoắc Vũ Phi tiếp xúc với cô là có mục đích, ban đầu cậu ta còn chịu dỗ dành cô, nhưng sau khi gặp gỡ vài lần, cả hai đã nảy sinh vấn đề.

Chẳng mấy chốc, hai người đã tách ra vì quan điểm không hợp.

Cùng một việc, mỗi người đều có ý kiến riêng, cái tôi của cô và Hoắc Vũ Phi quá cao, không ai muốn tán thành với người kia.

Rõ ràng chỉ cần lùi một bước là có thể làm dịu mâu thuẫn đang ngày càng trở nên gay gắt, hôm đó họ hẹn nhau đến một thị trấn có cảnh đẹp, Ngôn Tư Mộ không chịu đi với họ.

Hoắc Vũ Phi nhịn đã lâu, rốt cuộc cũng bùng nổ, cậu ta châm chọc, khiêu khích cô: “Đúng là cô chủ nhà giàu mà, quá mức ngang ngược.”

“Cậu dám nói tôi ngang ngược?” Ngôn Tư Mộ tức cười, khi nhìn rõ biểu cảm của cậu ta, cô cố gắng nuốt những lý lẽ muốn nói xuống, tự tin hất cằm: “Tôi cứ ngang ngược thế đấy, sao nào?”

Trong nhóm này, ai có gia thế mà không có tính xấu chứ? Lúc vừa gặp Ngôn Tư Mộ, cậu ta nghĩ cô không giống mấy cô gái nhà giàu kiêu căng khác, nhưng sau một thời gian, cậu ta phát hiện tất cả mọi đáng yêu trước đây chỉ là lớp ngụy trang. Hoắc Vũ Phi không thể chịu được nữa: “Được, muốn đi thì đi, ai mà chiều cậu nổi!”

“Cậu nhớ đấy, cách xa tôi một chút, đừng đứng đây làm tôi chướng mắt nữa.” Gặp nước thì mềm, gặp lửa thì cứng, Ngôn Tư Mộ chưa từng sợ ai khi cãi nhau, thế lực đằng sau đã tiếp thêm cho cô lòng tự tin hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hôm đó Hoắc Vũ Phi không chúc ngủ ngon trước khi ngủ, Ngôn Tư Mộ cũng mặc kệ, khung chat của cậu ta đã bị xóa khỏi danh sách. Hai ngày sau Hoắc Vũ Phi chủ động lấy lòng, nhưng cô không còn hứng thú chơi tiếp nữa.

Khi người bạn chung của họ là Vương Giai Lộ biết được chuyện này, cô ấy an ủi cô: “Quả thực Hoắc Vũ Phi hơi ấu trĩ, nhưng nóng nảy là bản tính của người trẻ tuổi mà.”

“Vốn dĩ tớ không định yêu đương với cậu ta, chỉ kết bạn thôi, nếu hợp thì tiếp tục, không thì giải tán.” Ngôn Tư Mộ tỏ vẻ không thèm để tâm, nhưng thật ra cô chưa bao giờ coi Hoắc Vũ Phi là đối tượng để yêu.

Vương Giai Lộ giơ ngón cái lên: “Đúng là Ngôn Tư Mộ mà tớ biết.”

Tính cách Ngôn Tư Mộ trước sau như một, chưa từng nhượng bộ một ai.

“Có bao nhiêu người muốn theo đuổi cậu đều bị cậu cự tuyệt, bây giờ có thể cân nhắc rồi chứ?”

“Không.” Nếu trước đây đã từ chối, bây giờ lại gọi người ta quay về thì có ý gì? Cô cũng không muốn cãi nhau hoài với mấy người đó.

Vương Giai Lộ chưa từ bỏ, cố gắng đề nghị: “Tớ giới thiệu tiếp cho cậu một người bạn khác nhé?”

Cô dứt khoát trả lời: “Đừng.”

“Uầy, đừng từ chối nữa mà, cũng đâu phải bắt cậu có bạn trai, tớ chỉ muốn cậu thấy vẫn có những người hợp tính với cậu trên thế giới này thôi.”

Người đàn ông Trần Mặc mà Ngôn Tư Mộ thích vô cùng ưu tú, đáng tiếc hoàn cảnh gia đình anh là một điểm bất lợi lớn trong giới của họ, một học sinh nghèo được nhà họ Ngôn giúp đỡ sẽ bị xem như trò đùa nếu anh ở bên con gái nhà họ Ngôn.

Hầu hết những mối tình không môn đăng hộ đối đều không có kết quả tốt, hiện tại Ngôn Tư Mộ đã chủ động từ bỏ. Với tư cách là một người bạn, cô ấy thật lòng muốn giúp cô thoát khỏi chấp niệm trong quá khứ.

Lần này tới lượt một đàn anh, tên Đường Hữu Lâm.

Bề ngoài nho nhã lịch sự, nói năng cũng dịu dàng.

Đường Hữu Lâm và Hoắc Vũ Phi thuộc hai kiểu người khác hẳn nhau, so ra thì Hoắc Vũ Phi là một đứa trẻ mãi không lớn. Trưởng thành trong tình thương của những người thân có tính cách hiền hòa, khiến Ngôn Tư Mộ có ấn tượng tốt về kiểu người này.

“Tư Mộ, tên em rất hay.” Lời nói và cách cư xử của Đường Hữu Lâm vô cùng phù hợp với bề ngoài của anh ấy, mỗi câu mỗi chữ đều tràn đầy tri thức, nghe thấy tên anh ấy, cô còn có thể đọc lên một bài thơ.

Ngôn Tư Mộ thầm nghĩ, cũng thú vị phết.

Điều thú vị ở đây không phải niềm vui khi bàn về những chủ đề chung với Đường Hữu Lâm*, mà là cảm giác hài hước lúc phải nói chuyện với thái độ nghiêm túc, nhưng cô không thể kể việc này trước mặt người khác.

*Raw để Hoắc Vũ Phi, nhưng bên Allin xin phép đổi thành Đường Hữu Lâm để phù hợp.

Ngôn Tư Mộ vẫn tươi cười trên mặt, mãi tới khi anh ấy cho rằng đã đến thời cơ thích hợp để chuẩn bị tiến thêm một bước, đẩy mạnh mối quan hệ thì…

“Gọi cô Ngôn có vẻ trịnh trọng quá, nhưng gọi biệt danh của em cũng không được.” Đường Hữu Lâm cứ tưởng mình đã nghĩ ổn thỏa nên đưa ra ý kiến: “Gọi em là Mộ Mộ được không?”

Cô gái ngẩn người, nụ cười trên mặt biến mất: “Xin lỗi, không thể.”

Anh ấy là người ăn nói khéo léo, nhanh chóng dẹp chuyện này qua một bên.

Ngôn Tư Mộ lặng lẽ thở dài, không còn cười nổi.

Trong lòng trống vắng.

Sau khi từ chối Đường Hữu Lâm, Ngôn Tư Mộ hoàn toàn nhận ra sự thật, đành thẳng thắn với Vương Giai Lộ: “Đừng giới thiệu ai cho tớ nữa, tớ không định yêu đương, cũng không muốn quen bạn mới.”

Mệt mỏi lắm.

“Rốt cuộc cậu thích kiểu gì, chị đây nhất định sẽ tìm cho cậu.”

“Đừng, kiểu gì cũng không thích.”

“Nhiều người như vậy mà vẫn không đạt yêu cầu của cậu?”

“Ừm, không đạt được.” Nói cô kén chọn cũng được, khó tính cũng được, không đạt chỉ là không đạt thôi, không sao, cô cũng không muốn yêu.

“Một số người gặp phải vấn đề thì cứ muốn tranh luận tới cùng với tớ, còn một số người khác chỉ biết trốn tránh lúc đụng chuyện. Khi nảy sinh xích mích với ai đó, nếu tớ cứ níu lấy không buông, họ sẽ nghĩ tớ chuyện bé xé to, khuyên tớ giải quyết mọi việc trong yên bình.” Đây là kinh nghiệm mà cô đã rút ra sau khi tiếp xúc với nhiều người khác nhau trong vài năm qua.

“Quả thực đó là lỗi của họ.” Vương Giai Lộ phụ họa.

“Không sao, họ cũng không phải những người quan trọng.” Ngôn Tư Mộ không thèm để ý, suy cho cùng, những người đó không hề liên quan đến đời cô, khi gặp nhau thì tên và mặt cũng không đủ.

“Thật ra họ nói không sai đâu, tớ là người yếu đuối, cũng rất ngang ngược.” Ngôn Tư Mộ cầm ly rượu vừa uống vừa than thở: “Tớ không cần họ chiều tớ.”

Rượu trôi xuống bụng, mùi vị đắng cay, cô gái mới thể hiện không quan tâm chút nào giờ đã òa khóc nức nở, cô giải tỏa cảm xúc: “Hu hu Lộ Lộ à, chính anh ấy đã nuông chiều tớ thành người như vậy mà anh ấy có quan tâm tớ đâu.”

Người thân chiều chuộng cô, nhưng họ chỉ chiều chuộng vừa đủ. Còn Trần Mặc không có nguyên tắc hay giới hạn nào, dường như bất kể cô đưa ra yêu cầu gì, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Ngôn Tư Mộ uống rượu, tất cả mọi chuyện xảy ra vào trước kia lẫn gần đây đang khuấy đục trong đầu cô, Ngôn Tư Mộ nghĩ tới điều gì thì sẽ nói điều đó.

“Khi bị người ta nói xấu bắt nạt, anh ấy mặc kệ, bảo gì mà thanh giả tự thanh*, tớ cứ nghĩ anh ấy thanh cao. Nhưng có lần tớ cãi nhau với bạn học, bất cẩn bị đẩy ngã xuống đất trầy tay, chàng trai mà từ trước đến nay chưa từng xen vào chuyện người khác lại nhất quyết bắt người bạn kia nhận lỗi, nói xin lỗi tớ.”

*Thanh giả tự thanh (清者自清): Nghĩa là tự bản chất của người ngay thẳng, trong sạch, thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày.

“Bạn bè xung quanh muốn tớ hòa giải để giải quyết vấn đề, chỉ mỗi anh ấy bảo không thể để tớ chịu uất ức.”

Sau đó người bạn kia hoảng sợ đến mức không chỉ xin lỗi, mà sau này nhìn thấy cô càng không dám chọc.

Cả hai tâm sự một lát thì thời gian đã muộn, Ngôn Tư Mộ đặt ly rượu xuống, nói muốn về nhà.

Mùa đông năm nay lạnh hơn, làn gió thổi qua khi cô đi trên đường, đầu óc chếnh choáng vì say rượu đã lấy lại tỉnh táo.

Cô đã gọi trước cho tài xế, còn tầm hai phút nữa tài xế sẽ đến nên cô đứng đợi.

“Nghe nói năm nay sẽ có tuyết rơi, cũng không biết có phải thật không.” Vương Giai Lộ giữ chặt áo khoác, đút hai tay vào túi.

“Tuyết…” Trong đầu hiện lên vô số chuyện, Ngôn Tư Mộ bần thần nhìn về phía xa xa.

Khó khăn lắm Vương Giai Lộ mới khiến cô định thần lại: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Gọi cậu mãi mà không trả lời.”

“Đang nghĩ về chuyện cũ.”

“Chuyện gì?”

“Ngày xưa có một cô bé bướng bỉnh, tuy rất sợ lạnh nhưng vẫn thích ngắm tuyết. Cảnh Thành hiếm khi đổ tuyết, rốt cuộc có một năm thấy tuyết, cô bé phấn khởi chạy ra ngoài chơi đùa, kết quả ngày hôm sau đã mắc bệnh nằm trên giường.”

“Cô bé buồn lắm, vừa không thể đắp người tuyết mình ao ước, lại còn bị bệnh.”

“Bấy giờ có một tên ngốc nói cho cô ấy biết, chỉ cần ngủ dậy là có thể thấy người tuyết.”

“Cô bé vốn không tin, nhưng hôm sau khi rời giường, cô bé đã thật sự nhìn thấy người tuyết mình trông chờ bấy lâu. Còn tên ngốc kia không nói lời nào giấu hai tay đang đông cứng vào trong túi.”

“Sau này cô bé mới biết, tên ngốc đó đã dậy khi trời còn chưa sáng, lúc trở về thì ướt đẫm cả người.”

Nghĩ đến đây, cô nhắm mắt: “Rõ ràng rất thông minh, tại sao cứ phải làm chuyện ngốc nghếch này.”

Chính những “chuyện ngốc nghếch” ấy đã ngày ngày ăn sâu bén rễ trong tim cô hết lần này tới lần khác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe đến câu cuối, Vương Giai Lộ đã hoàn toàn nhận ra nhân vật trong chuyện.

Quanh đi quẩn lại, người cô nhớ nhung vẫn là người ấy.

Hoắc Vũ Phi và Đường Hữu Lâm, kể cả những người bị cô từ chối trước đây, thật ra ngay từ đầu họ đã không có cơ hội.

Cô đã gặp được người tốt nhất trong lòng mình, sao có thể chấp nhận người khác theo đuổi nữa.

Xe dừng bên ven đường, hai người ngồi ở ghế sau, Ngôn Tư Mộ mệt mỏi, mất đi khí chất thường ngày.

Cô bỗng lên tiếng: “Đói quá, Lộ Lộ, cậu có gì ăn không?”

Vương Giai Lộ xua tay: “Cậu không nói trước, bây giờ ở trong xe làm gì có đồ ăn.”

Ngôn Tư Mộ buồn bực: “Anh ấy thì có.”

“Gì cơ?” Vương Giai Lộ khó hiểu.

“Có một người thế này, quanh năm suốt tháng anh ấy luôn giữ trong xe của anh ấy các loại thức ăn và đồ uống mà tớ yêu thích. Kể cả khi thay đổi khẩu vị, tớ vẫn có thể ăn những thứ hợp miệng, lúc nhàm chán còn có mấy món đồ chơi nhỏ nữa.” Dường như cô đang nhớ về những kỷ niệm đẹp, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Chỉ vì cô thuận miệng nhắc đến, người ấy đã chuẩn bị hết, để cô luôn thấy trong xe có sẵn đồ ăn vặt và nước uống, thậm chí cả những đồ chơi nhỏ dành riêng cho cô. Giống hệt sở thích của trẻ con, nhưng người ấy chưa từng nghĩ cô đang gây chuyện.

“Anh ấy đối xử với tớ quá tốt.” Ngoại trừ một điều là không chịu thừa nhận mình thích cô, quả thực anh không có điểm nào để chê.

Nghe kẻ hồ đồ này mượn rượu trút hết nỗi lòng, Vương Giai Lộ chợt nhận ra: “Ngôn Tư Mộ, cậu đang khoe tình yêu đẹp trước mặt tớ đó hả?”

“Tớ nhớ anh ấy.” Ngôn Tư Mộ ngước mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt khiến người ta xót xa.

Nửa đoạn đường sau họ chỉ ngồi tựa đầu vào cửa kính xe, hầu như không nói lời nào, mãi tới khi tài xế dừng xe dưới chung cư, cả hai vẫy tay chào tạm biệt.

Ngôn Tư Mộ tới thang máy, đột nhiên dừng bước, cô dụi dụi mắt.

Tác dụng của rượu mạnh đến mức khiến cô say gặp ảo giác à?

“A!”

Một cơn gió thổi từ ngoài vào khiến cô run lên.

Vào ban nãy, Ngôn Tư Mộ đã cởi áo khoác vắt trên khuỷu tay vì ngồi trong xe quá nóng, cô nghĩ sắp đến cửa nhà rồi nên không mặc vào, bây giờ lạnh tới phát run.

Khi Trần Mặc đi đến, Ngôn Tư Mộ vội vã lùi về sau vài bước, áo cũng quên mặc.

“Mộ Mộ, mặc áo vào.”

“Liên quan gì tới anh.” Ngôn Tư Mộ nhíu mày, vẻ mặt không nghiêm túc mấy, giống hệt một đứa trẻ đang giận dỗi.

Trần Mặc nhìn cô gái trước mặt, anh đã không gặp cô nhiều ngày. Trần Mặc vươn tay ra, nhưng vì thái độ lảng tránh của cô nên đành rút tay về: “Mộ Mộ nghe lời, mặc áo vào đi em, nếu không bị cảm sẽ khó chịu lắm đấy.”

“Không cần anh lo.” Ngôn Tư Mộ cầm áo khoác phủ lên người, cô không chú ý nhìn nên mãi chưa mặc được áo, cuối cùng Trần Mặc vẫn giúp một tay.

Ngôn Tư Mộ né tránh, không cho anh chạm vào, hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

Trần Mặc bình tĩnh đáp: “Vào trong rồi nói, em đừng để bị cảm.”

Cơ thể Ngôn Tư Mộ luôn khỏe mạnh, cô chỉ không chịu được lạnh, dễ trúng gió.

Cô không thể mặc kệ sức khỏe của mình, đành mặc áo khoác rồi vào căn hộ, hai người lần lượt bước vào trông cũng rất hòa hợp.

Trần Mặc vào trong, phát hiện không thấy đôi dép trước kia của mình, cô không đợi anh lên tiếng đã giải thích: “Đừng hỏi, em vứt rồi.”

“Nào ngờ anh sẽ đến, hay anh đi chân trần nhé?” Cô tựa vào cạnh tủ âm tường, trên mặt nở nụ cười nhưng không hề có niềm vui trong mắt.

Anh không có ý kiến, chỉ cởi tất, để chân trần xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Ngôn Tư Mộ khẽ cắn môi, dời mắt, trong lòng trĩu nặng khiến cô khó thở.

Anh đang cố ý diễn khổ nhục kế với cô đúng không?

Chắc chắn là vậy rồi!

Ngôn Tư Mộ thở phì phò rút một đôi dép mới trong tủ giày ra, ném xuống trước mặt anh, giọng nói không nhỏ: “Mang vào!”

Để dép cho anh rồi sẽ không quan tâm anh nữa.

Đôi giày mới mà cô mang ra ngoài hôm nay không vừa chân, gót chân bị mài đau, không biết có rách da không.

Trước mặt Trần Mặc, cô luôn thoải mái, ngồi trên sô pha không để ý hình tượng, cô cởi tất ra kiểm tra chân mình. May sao có tất bảo vệ nên không cọ xước da, nhưng vết đỏ vẫn rõ ràng.

Khi cô đang tập trung vào đôi chân, một chậu nước ấm đã được đặt trước mặt cô.

Ngôn Tư Mộ ngước mắt, định nói thì tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Ngôn Tư Một nhìn sang, cô bắt máy.

Ngay trước mặt Trần Mặc.

Hai người cách nhau không xa, anh không nghe rõ nội dung, nhưng biết đầu bên kia là một giọng nam. Trần Mặc cụp mắt, ngón tay siết chặt chậu nước.

Vào tối hôm sinh nhật, anh đột ngột nhập viện, mẹ anh gần như không rời nửa bước, chăm sóc anh hai ngày. Khi chưa được phép xuất viện, anh âm thầm đến dưới khu chung cư, tận mắt thấy một chàng trai đưa cô về nhà, cả hai đều cười, trò chuyện với nhau rất vui.

Anh vẫn luôn chờ.

Chờ mình đủ thành công hoặc đợi cô mất hết hứng thú.

Không xác định được điều nào tới trước, anh đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những kết quả khác nhau, nhưng thực tế vẫn khiến anh bàng hoàng.

Cô đang gặp người mới.

Bấy giờ, anh không biết mình nên thấy mừng cho cô hay nên thấy buồn cho bản thân.

Sau khi trò chuyện không lâu, Ngôn Tư Mộ cúp điện thoại xoa trán, cảm nhận được dư vị rượu trong đầu.

Cô chợt nghe thấy anh hỏi: “Chân đau không em?”

Ngôn Tư Mộ nhíu mày: “Bây giờ anh muốn làm gì?”

“Xin lỗi em.” Anh trả lời.

Hai chân lạnh cóng ngâm trong nước ấm, cô không cần làm gì, vì đã có anh rửa sạch cho cô.

Chuyện này diễn ra hết sức tự nhiên, vì đây không phải lần đầu nó xảy ra.

Vào một năm nọ, đôi giày mà cô mang đi chơi không vừa, khiến chân cô nổi nhiều vết phồng rộp to nhỏ khác nhau. Đến cả cô còn không muốn nhìn, nhưng chính Trần Mặc đã rửa sạch chân giúp cô, rồi chuẩn bị cho cô một đôi giày phù hợp. Khi ấy cô không nghĩ nhiều, chỉ thấy mình xui xẻo, vừa đau vừa xấu không muốn đối mặt.

Sau này lúc theo đuổi anh, cô đã cố tình đưa ra yêu cầu để chứng minh vị trí của mình trong lòng anh, và anh vẫn luôn làm theo.

Lúc đó cô ngượng ngùng lắm, nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào quá đỗi.

Nhưng lần này cô chỉ cảm thấy đau chân.

Ngôn Tư Mộ hết sức khó chịu: “Anh đừng đối xử tốt với em như vậy được không?”

Thấy động tác của người ấy khựng lại, nhưng cô vẫn không nghe được câu trả lời. Ngôn Tư Mộ tiếp tục:

“Anh muốn nói không thể một lần nữa đúng không?”

“Anh cứ thế này sẽ chỉ khiến em nhớ mãi không quên, hiểu lầm anh thích em thôi.”

“Trần Mặc, anh cứ thế này sẽ ảnh hưởng đến em đấy.”

Ngôn Tư Mộ không ngừng nhấn mạnh từng chữ, lòng anh chìm trong hỗn loạn.

“Về sau chúng ta nên giữ khoảng cách, không có việc gì thì đừng nhắn tin hay gọi điện. Em không tài nào xem anh như bạn bè được, tốt nhất là chúng ta không nên gặp nhau nữa.” Trong khi nói, Ngôn Tư Mộ nhấc chân lên, bỗng có người giữ lại.

“Ý em là sao?”

“Ý em là…” Cô gian nan trả lời: “Trần Mặc, em không muốn thích anh nữa.”

Trần Mặc cúi đầu, dường như nghe thấy tiếng tim mình bị xé toạc, từng cơn gió lạnh buốt thấm vào tận xương máu.

Cô khịt mũi, nói tiếp: “Trước kia em thích anh, dù anh có đồng ý không thì em vẫn vui vẻ. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, việc thích anh khiến em buồn quá.”

Bầu không khí xung quanh dần trở nên lạnh lẽo xa cách, người đàn ông im lặng một lúc, anh đặt khăn khô bên tay cô, giọng khàn khàn làm rung động trái tim đau đớn: “Nếu vậy thì đừng thích nữa, Mộ Mộ chớ buồn.”

Giờ đây.

Mặt trời đã lặn trong thế giới của anh.