Sau đó Diệp Chi Du mới phát hiện ra rằng sau khi đi qua khu rừng ở phía bên kia cây cầu, có một dãy nhà dân đổ nát và san sát nhau nối liền với nó. Ngôi nhà cao nhất chỉ có bốn tầng, là kiểu kiến trúc cũ, bên trong và bên ngoài đều không có một người nào hoàn chỉnh.
Một người bị mổ bụng, ruột lòi cả ra ngoài, đang cố khâu lại vết thương của mình.
Tầng hầm của ngôi nhà đổ nát ở bên cạnh vang lên tiếng khóc sợ hãi của người phụ nữ: “Thả tôi ra. Ai cứu tôi với...”
Thậm chí, ở tầng trên cũng có tiếng khóc: “Chồng ơi, đừng đánh em nữa, em sắp chết rồi!”
“Mẹ ơi, sao mẹ lại giết con? Con đã làm gì sai?”
“Cứu mạng. Mày muốn làm gì? Mày còn đến đây thì tao sẽ báo cảnh sát...”
Xuyên qua cửa sổ tầng 1, hai người nhìn thấy bên trong có một cô gái đang ngồi trước màn hình máy tính và điên cuồng tự làm tổn thương mình: “Đừng chửi tôi nữa. Tôi không biết các người. Tại sao phải chửi tôi như vậy? Tôi thật sự không sống nổi nữa. Tôi bị các người bức chết...”
“Tớ hiểu rồi...” Nghe một loạt âm thanh quái dị này xong, trong lòng Bạch Chiêu Chiêu đã có một chút phán đoán: “Những người ở đây đều đã bị giết chết...”
Cô chỉ lên bầu trời rồi nói: “Đó chắc hẳn là chất độc.” Sau đó cô chỉ vào ngôi nhà bên cạnh: “Bạo lực, trộm cắp, bị bắt nạt trên mạng...” Lại nhìn về phía dòng sông đầy xác trẻ sơ sinh ở phía sau: “Bao gồm cả những đứa bé ở kia nữa, đều bị người khác giết chết. Họ đã chết, nhưng không cam lòng, cho nên mới tụ tập ở đây. Nói cách khác, những người chết ở đây không phải do xui xẻo, mà là họ phải chịu đựng những điều ác ý khủng khiếp, thậm chí là bị giết chết...”
Cách chết càng tàn khốc thì oán niệm càng lớn...
Diệp Chi Du không nhịn được mà nói: “Chẳng lẽ chúng ta thật sự đi đến vùng đất bất hạnh rồi à?”
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Chiêu Chiêu lại đổ chuông, là dãy số cổ quái kia.
“Alo...” Cô nhận máy với vẻ căng thẳng.
“Em gái, chị nhìn thấy em rồi. Em đến vùng đất bất hạnh rồi...” Một giọng nữ khàn khàn vang lên.
“Nơi này thật sự là vùng đất bất hạnh à...” Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Thời gian của tôi không nhiều lắm. Chị ở đâu? Tôi đi tìm chị.”
“Chị... chị đang ở đâu...” Quả nhiên, cô ta vẫn còn đang rối loạn.
“Xung quanh chị có thứ gì đó đặc trưng không?” Bạch Chiêu Chiêu kiên nhẫn hỏi.
Đầu dây bên kia có tiếng sột soạt. Sau đó người phụ nữ ghé sát vào điện thoại, tựa như đang thì thầm bên tai cô:
“Chị biết rồi. Chị ở dưới chân em...”
Cô lại bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy tôi làm thế nào mới có thể xuống dưới đấy được?”
“Chị kéo em xuống nha. Ha ha ha ha...”
Bạch Chiêu Chiêu còn đang kinh ngạc thì chân cô đột nhiên bị thứ gì đó nắm lấy!
Cô cúi đầu xuống nhìn, là một bàn tay trắng nõn nhưng đang phân hủy!
1 giây sau, đất dưới chân cô giống như trở nên rất xốp. Sau đó cô lập tức bị kéo xuống!
Cô thậm chí còn không kịp gọi tên Diệp Chi Du!
“Chiêu Chiêu!!!” Diệp Chi Du nhào đến, nhưng cậu chỉ tóm được không khí!
Bạch Chiêu Chiêu đang rơi. Nhưng không giống với vùng đất chết đuối, cô bây giờ đang rơi qua các lớp đất chồng lên nhau. Cô không thể thở được, còn cảm giác được một lực ép rất mạnh.
Vào lúc cô cho rằng mình sẽ bị giam cầm ở trong lòng đất mãi mãi thì sự khó chịu xung quanh cơ thể đột nhiên biến mất. Cô rơi xuống một nền đất mềm mại.
Cô mở mắt ra. Trước mắt là một màu tối đen giống như đang ở trong một cái hang động. Một lúc lâu sau, sáu giác quan của cô mới trở lại bình thường, ánh mắt cũng dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo ở đây. Lúc này cô mới nhận ra sự khác thường—
Trong hang động này, thi thể ở khắp mọi nơi. Chúng nguyên vẹn, nằm rải rác, trải dày trên mặt đất. Chúng chết nhưng không cứng đờ lại, mà đang lăn lộn giãy dụa giống như một đám cá quỷ dị đang bơi lội. Cô sợ đến mức khẽ động đậy, lại cảm thấy trên vai mình hơi nặng...
Có thứ gì đó đang tựa vào vai cô!!
Cô chậm rãi quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt bị trương lên của một người phụ nữ đã chết từ lâu!
Đôi mắt người phụ nữ mờ mịt, đôi môi trắng khô, lợi đen và hàm răng ố vàng tỏa ra mùi hôi thối của thi thể...
Tiếng hét của cô bị kẹt lại trong cổ họng, cô gần như không dám nhúc nhích.
Là Ngô Phương Nhị đã mất tích!
Chẳng lẽ Ngô Phương Nhị đã chết rồi sao?
Bỗng nhiên, thi thể của người phụ nữ rõ ràng đã chết kia lại nói chuyện: “Đừng sợ... Là chị mang em đến đây. Chúng nó sẽ không tranh với chị đâu...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Chiêu Chiêu nhắm mắt lại rồi quay mặt đi, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Ngón tay khô héo nắm lấy cằm của cô và ép cô quay đầu lại, giọng điệu đáng thương: “Em gái, em không nhớ chị nữa rồi...”
“Chị, chị có thể nhắc lại một chút...”
“Em thật sự không nhớ gì hết... Vậy lời chị nói tiếp theo, em phải nghe cho kỹ...”
Bạch Chiêu Chiêu dùng sức gật đầu, nước mắt sắp trào ra rồi.
Ngô Phương Nhị như một con cương thi vô hồn, miệng mấp máy: “Em gái, chị không giống những người khác. Bọn họ đều không cam lòng chỉ có mình mình bị xui xẻo, cho nên muốn kéo người khác cùng chết với mình. Nhưng chị không như thế. Chị chỉ muốn giết chết tên khốn nạn đã giết chị... nhưng chị không giết được gã ta...” Cô ta khóc thút thít, trong đôi mắt đục ngầu kia rơi ra những giọt nước mắt màu vàng nhạt. Cô ta nói không lưu loát: “Chỉ có em mới có thể, em gái...”
“Người chị muốn tôi giết... là Từ Sĩ Hưng sao?”
“Từ Sĩ Hưng? A, anh ta là loại ngu xuẩn, ngay cả cá cũng không dám giết...”
“Vậy tại sao chị lại đi theo chú ấy...”
“Em sai rồi. Từ trước tới nay, chị chưa bao giờ đi theo anh ta, là anh ta nhất định phải đi theo chị. Bởi vì chị là chấp niệm của anh ta.”
Cô ta dừng một lúc rồi điên cuồng nói: “Là anh ta đã quên chị đã chết và luôn muốn gặp lại chị, sau lại bị bộ dáng hiện tại của chị dọa sợ... Ác quỷ thật ra cũng không tính là người chết. Một khi trở thành chấp niệm của người khác thì sẽ có hai phân thân xuất hiện...”
Bạch Chiêu Chiêu hiểu rồi. Ngô Phương Nhị tuy rằng không thể rời khỏi cấm địa, nhưng bởi vì cô ấy là chấp niệm của Từ Sĩ Hưng nên có thêm một phân thân, cũng có thể biết được chuyện ở bên ngoài.
Cái phân thân kia cùng phân thân ở trước mặt cô đều giống nhau, đều là ác quỷ.
“Vậy thì, thật ra chị quen chú Hưng?”
Ngô Phương Nhị nghiến răng “Cạch cạch” hai cái: “Quen? Coi là vậy đi. Lúc đó chị đã tìm được kẻ giết người, nhưng chị lại quá bốc đồng, cho nên đến tận khi lên xe rồi thì chị mới nhớ ra mình nên có phương án dự phòng. Nhưng chị không dám nói cho bạn chị biết, bởi vì bọn họ sẽ ngay lập tức báo cảnh sát. Cho nên chị mới nói với Từ Sĩ Hưng...”
Biểu tình cô ta cũng trở nên hung dữ: “Chị nói với anh ta rằng nếu như nhìn thấy tin chị mất tích thì phải ngay lập tức nói cho cảnh sát biết địa chỉ mà chị muốn đi... Nhưng chị không biết vì sao anh ta lại không làm thế... Chị nghĩ, bởi vì anh ta là một tên ngu ngốc và hèn nhát. Không phải bởi vì thích chị nên anh ta mới coi chị là chấp niệm, mà bởi vì anh ta biết chính sự yếu đuối của anh ta đã hại chết chị!!!”
Thời gian không còn nhiều, cho nên cũng Bạch Chiêu Chiêu không rảnh để nghe cô ta giải thích chuyện của cô ta với Từ Sĩ Hưng. Cô lập tức hỏi vấn đề quan trọng nhất: “Chị đã biết kẻ giết người là ai, vậy có thể nói cho tôi biết được không! Kẻ giết người đó, rốt cuộc là ai!”
Khuôn mặt cứng ngắc giống như cương thi lại tiến đến gần cô. Đôi mắt như cá chết kia bỗng run rẩy, dường như cô ta đang căng thẳng và gấp gáp, giọng điệu của cô ta cũng rất dồn dập, lộ ra vẻ điên cuồng: “Em gái, cho dù là bọn chị, hay là người giấy, thì bọn chị đều biết hết tất cả mọi thứ. Nhưng mà bọn chị không thể trực tiếp nói cho em biết được. Một khi tiết lộ thiên cơ, thì tình huống của bọn chị sẽ thảm hơn bây giờ gấp vạn lần... Nhưng mà chị đã nói sẽ giúp em thì chắc chắn sẽ giúp em. Từ Sĩ Hưng đang bị nhốt đúng không? Trong căn hộ anh ta đang bị nhốt có một phần tài liệu. Chị thấy được... Em cũng đi xem đi. Xem xong rồi em sẽ hiểu. Sau đó em sẽ có thể giết kẻ kia... Em cần tìm một cơ hội để vào đó. Nó rất quan trọng...”
“Căn hộ Từ Sĩ Hưng bị nhốt... Ý chị là nhà của chú Thạch à?”
“Nhưng em phải nhớ.” Tay cô ta nắm chặt lấy tay cô, khiến cô đau đớn: “Chỉ có em mới có thể giết chết gã ta, đừng trông cậy vào người khác, cũng không cần dựa vào bất cứ kẻ nào hết. Nếu như không thể giết chết gã ta thì em cũng sẽ chết đấy. Hu hu hu... Bàn chải đánh răng chị đưa cho em, em có giấu kỹ nó không?”
Cô ta rốt cuộc đang nói gì thế!
Bàn chải đánh răng nào?!
Bạch Chiêu Chiêu chưa kịp hỏi hết những nghi hoặc trong lòng mình thì tiếng còi xe bus đã vang lên, quanh quẩn trong hang động.
Bạch Chiêu Chiêu đột nhiên trở nên luống cuống. Không, bây giờ cô không thể đi được. Ngô Phương Nhị còn chưa trả lời câu hỏi của cô mà!!
“Rốt cuộc là ai! Chị nói cho tôi biết đi. Chẳng lẽ chị không muốn báo thù hả?!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng mà Ngô Phương Nhị đã buông lỏng cánh tay cô ra rồi đẩy cô đi.
“Em gái, cho dù cuộc sống có vết nứt, thì đó cũng là nơi ánh sáng lọt vào...”
Câu nói cuối cùng ấy mơ hồ giống như sợi vải bị lửa thiêu cháy rồi lẫn vào trong tiếng còi xe bus. Tất cả dường như chưa từng xảy ra.
“Chiêu Chiêu!” Tay cô bị một bàn tay nóng rực nắm chặt lấy.
Một lúc lâu sau cô mới đối mặt với Diệp Chi Du.
Cậu kéo cô chạy lên xe.
Người lái xe khó hiểu nhìn trạng thái hỗn loạn của hai người, muốn nói lại thôi, chỉ lẩm bẩm: “Nếu không phải gặp được hai đứa thì tôi còn tưởng là mình chạy đến “Ngọn đồi câm lặng” (*) rồi đấy.”
(*) Ngọn đồi câm lặng: Bộ phim kinh dị nổi tiếng Silent Hill của Mỹ.
Trên xe không có một ai.
Bạch Chiêu Chiêu giơ tay lên, thấy trên tay mình có một dấu tay hồng hồng, có thể thấy được lực tay của Diệp Chi Du mạnh như thế nào.
“Chiêu Chiêu, vừa rồi cậu đi đâu thế? Đã xảy ra chuyện gì? Cậu không bị thương chứ...” Cậu nhỏ giọng, vội vàng hỏi.
Tình trạng của cậu cũng chẳng khá hơn cô chút nào, giống như cậu vừa mới trải qua một trận chiến tàn khốc vậy. Đầu cậu đầy mồ hôi, chảy xuống chiếc cằm xinh đẹp. Tay áo đồng phục của cậu bị xé rách, gậy bóng chày cũng đã bị đánh đến mức cong luôn rồi.
Bạch Chiêu Chiêu đang cực kỳ rối loạn cho nên cô mới không nhận ra sự chật vật của cậu, vội vàng muốn chia sẻ tin tức mình có được cho cậu:
“Tớ, tớ gặp được người phụ nữ kia rồi. Người phụ nữ gọi điện cho tớ chính là Ngô Phương Nhị. Cô ta nói cho tớ biết chú Hưng không phải là kẻ giết người, nhưng chú ấy cũng khiến cô ta đau khổ.”
“Vậy cô ta có nói kẻ giết người là ai không?”
“Cô ta hình như không thể trực tiếp nói ra được... giống như bà Tôn đã nói, ác quỷ cũng sợ ác linh. Nhưng cô ta muốn tớ đi xem tài liệu trong ngăn tủ ở nhà chú Thạch, nói rằng tài liệu ấy sẽ giúp tớ tìm được kẻ kia...”
Cô cố ý đổi “Giết chết” thành “Tìm được”.
Diệp Chi Du ngập ngừng kết luận: “Cho nên, chấp niệm của chú Hưng đã tạo ra phân thân của cô ta và cùng cô ta chia sẻ tất cả những gì chú ấy nhìn thấy. Ngô Phương Nhị vẫn luôn đi theo chú ấy, cho nên mới phát hiện ở trong ngăn tủ của chú Thạch giấu tài liệu có manh mối liên quan đến kẻ giết người?”
“Trước mắt hẳn là như thế. Cho nên chúng ta phải tìm một cơ hội để lấy được phần tài liệu đó.”
“…”
Hiếm khi Diệp Chi Du không phụ họa theo cô.
“Sao thế? Cậu có thắc mắc gì à?”
Vẻ mặt Diệp Chi Du bỗng trở nên nghiêm trọng: “Chiêu Chiêu, chúng ta đã đi đến mấy cái cấm địa rồi. Tớ cảm thấy, cho dù là ác quỷ hay là ác linh, chỉ cần có chữ “Ác” thì đều không có ý tốt. Ngô Phương Nhị này, tớ không hề nghi ngờ khi còn sống cô ta là người tốt. Thế nhưng cô ta đã có oán niệm nặng đến mức biến thành ác quỷ rồi thì tớ cảm thấy, cô ta có âm mưu gì đó...”
“Chỉ là một phần tài liệu thôi mà, có thể có âm mưu gì chứ?”
“Coi như là tớ đa nghi đi. Nhưng nếu như ác linh biết lừa dối người khác, thì chắc chắn ác quỷ cũng sẽ biết... Cậu nghĩ xem, chẳng lẽ chú Thạch không đáng tin hơn ác quỷ nhiều à? Nếu như chú ấy có manh mối về tên giết người kia thì tại sao lại không nói cho chúng ta biết?”
Cô mím môi: “Tớ cũng không hiểu. Nhưng chúng ta không thể không phỏng đoán được. Đợi xem xong phần tài liệu kia rồi nói sau.”
Lúc này, xe bus đi vào chỗ rẽ. Bạch Chiêu Chiêu đứng không vững, theo phản xạ có điều kiện mà kéo lấy cánh tay của Diệp Chi Du.
“Xít...” Cậu đỡ lấy cô, còn bản thân lại hít vào một hơi khí lạnh.
“Sao thế? Cậu bị thương rồi?!” Lúc này cô mới nhớ ra bản thân bị bắt đi, nhưng lại quên hỏi cậu đã gặp phải chuyện gì...
“Không sao. Chỉ bị thương nhẹ thôi...” Cậu ôm lấy cánh tay mình, không muốn cho cô nhìn.
Sau khi Bạch Chiêu Chiêu bị lôi đi, ác quỷ xung quanh cậu cũng rục rịch lao đến. Cậu chỉ có hai tay nên khó mà đánh lại được nhiều tay, sau đó cậu bị một người trong số đó cắn một cái.
“Cậu để tớ xem đã!” Cô cố chấp kéo áo đồng phục của cậu: “Xem rồi tớ mới yên tâm.”
Cậu thật sự không lay chuyển được cô nên mới vạch ống tay áo ra.
Cơ bắp căng ra ở trên cánh tay cậu có một dấu răng rất sâu, miệng vết thương đã biến thành màu đen và đang chảy máu.