“Thầy Lôi.” Bạch Chiêu Chiêu chậm rãi đi qua, vốn dĩ cô định hỏi chuyện liên quan đến An Mẫn, nhưng với tình huống trước mắt thì chắc là cô cũng không thể hỏi được gì: “Có chuyện gì xảy ra thế ạ?”
Lôi Ngọc Giang ngẩng đầu lên: “Liên quan gì đến em.”
Giọng điệu của ông ta giống như đang cố gắng duy trì sự uy nghiêm của giáo viên, lại giống như đang sợ cô, cho nên nghe rất kỳ quái.
“...” Bạch Chiêu Chiêu bật cười rồi dịu dàng nói: “Nói cũng đúng. Em đến là muối hỏi thầy Lôi về chuyện của An Mẫn.”
Nói đến đây, cô cố ý dừng lại một lúc và quan sát biểu tình của Lôi Ngọc Giang.
Đáng tiếc, ngũ quan của người giấy thật sự quá qua loa, lại thêm ánh mắt biểu đạt tình cảm phong phú kia quá nhỏ, làm cho cô chẳng nhìn ra được cái gì.
“An Mẫn là ai?” Người giấy hỏi ngược lại.
“Cô ấy là học sinh của thầy, thầy không biết ạ?”
“Năm nào tôi cũng có một đống học sinh, làm sao có thể nhớ hết được.”
“Nhưng cô ấy thì khác. Cô ấy không chỉ là học sinh của thầy mà còn là nạn nhân của một vụ án giết người liên hoàn. Thi thể của cô ấy đã được phát hiện, nhất định cảnh sát đã đến trường tìm thầy không ít lần. Thầy làm sao có thể không nhớ rõ được chứ.”
Người giấy rất cứng rắn: “Tôi đã nói không nhớ, chính là không nhớ!”
“…”
Bạch Chiêu Chiêu híp mắt lại, có chút không vui.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, khí thế của Lôi Ngọc Giang như một quả bóng đang “Xì xì” xẹp xuống.
Dường như sợ chọc giận cô nên ông ta lại vội vàng nói: “Em, em để tôi nghĩ lại một lúc. Tôi lớn tuổi rồi, rất nhiều chuyện không nhớ được...”
“À, được thôi...” Cô vô cảm nói: “Vậy thầy cứ từ từ suy nghĩ đi. Ngày mai em sẽ quay lại.”
Khi nghe cô nói rằng ngày mai lại đến thì Lôi Ngọc Giang hơi run rẩy.
Nhưng cũng may Bạch Chiêu Chiêu đã xoay người và chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi được hai bước thì đột nhiên cô quay đầu lại: “Thầy Lôi.”
“...” Người giấy hoảng sợ.
Lúc này cô có thể nhận ra biểu tình của Lôi Ngọc Giang đúng là đang hoảng sợ.
“Thầy Lôi, thầy đang sợ em.” Cô dùng giọng điệu trần thuật.
“Em nói cái gì? Tôi, tôi sao phải sợ em!”
“Đúng thế. Sao thầy phải sợ em chứ? Tại sao thầy phải giấu giiếm chuyện của An Mẫn... Thật kỳ quái...” Cô dịu dàng nở nụ cười: “Không sao. Có lẽ em sẽ từ từ hiểu thôi.”
-
Diệp Chi Du đi đến cửa tiệm bánh ngọt, lại nghĩ đến tính tình nóng nảy không kiên nhẫn của bà Tôn thì cậu liền có linh cảm, sau đó cậu chuẩn bị mua ít bánh ngọt để hiếu kính bà Tôn rồi sẽ hỏi chuyện sau.
Nếu cắn người miệng mềm (*) thì bà ấy sẽ ngại mắng cậu.
(*) Câu gốc là “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”: Ý là nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Thế nhưng lúc cậu đi vào tiệm bánh ngọt thì bên trong lại không có một ai cả.
Không chỉ không có khách mà ngay cả nhân viên bán hàng cũng không có.
Ánh đèn lập lòe, lúc tối lúc sáng. Cậu đi đến trước quầy bánh, nhìn thấy dưới lớp kính sạch sẽ kia là những chiếc bánh ngọt đã bị hỏng ở nhiều mức độ khác nhau. Nếu như cậu đến nhà Bạch Chiêu Chiêu thì sẽ biết những chiếc bánh ngọt kia cũng bị hỏng đến mức mọc lên nấm mốc, nhìn như những đóa hoa vậy...
Nhưng xung quanh không hề có ruồi bọ. Có lẽ ở trong giấc mơ sắp chết không có ruồi bọ.
Diệp Chi Du cau mày lại, nhìn bánh ngọt bị hỏng đến mức màu sắc cũng trở nên rất kỳ dị. Cậu không chọn ra được một miếng nào có thể ăn được hết.
Thật kỳ quái...
Cho dù các nhân viên bán hàng rời đi thì chẳng lẽ cũng cứ để mặc những chiếc bánh ngọt bị hỏng ở đây như thế này à? Còn chiếc két thu ngân kia nữa, có phải không nên để mở toang ra như thế hay không...
Cậu không nhịn được mà thò đầu nhìn.
Trong két là một xấp tiền âm phủ chồng lên nhau.
“Vãi—!” Cậu cảm thấy rất xui xẻo.
Sau đó cậu dạo quanh một vòng nhưng cũng không có bánh ngọt mới để mua, nên cậu đành lấy một cốc nước từ trên chỗ quà tặng xuống rồi tiện tay đặt tiền lên quầy và nói với không khí một tiếng: “Không cần tìm nữa.”
Đến lần này, lúc gọi bà Tôn thì cậu đã cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Bà Tôn vừa xuất hiện là đã phải đối mặt với một con heo Peppa.
“...” Bà trừng to mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cái quái gì thế?”
“Bà, cháu tặng bà một cốc nước.”
Heo Peppa rời đi, lộ ra khuôn mặt tràn đầy nhiệt tình của Diệp Chi Du.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tặng tôi?” Bà Tôn quả nhiên không chửi cậu. Bà nhận lấy, vẻ mặt rất xoi mói mà nhìn nó một lúc rồi lại nhìn về phía cậu: “Tại sao phải tặng quà? Bắt được ác linh rồi hả?”
Vẻ mặt Diệp Chi Du tự tin: “Chưa bắt được. Cháu đến là muốn hỏi, nếu có một người lỡ tay hại chết một người khác, có bị coi là ác linh không ạ?”
“A... Lỡ tay ở mức độ nào?”
“À, là kiểu hoàn toàn vô tình, không có ý định chủ quan giết người.”
Bà Tôn xua tay: “Vậy sao có thể coi là ác linh được? Cậu cũng phải suy nghĩ cho kỹ đi. Chữ “Ác” trong ác linh là như thế nào.”
Diệp Chi Du nghe vậy thì suy nghĩ 2 giây rồi chợt hiểu ra: “Cháu hiểu rồi...”
Bà Tôn ngáp một cái rồi sửa sang lại đầu tóc bù xù của mình, sau đó bà cầm cốc nước bỏ vào trong tay áo của mình: “Còn vấn đề gì nữa không?”
“A, cháu còn phát hiện ra người giấy trong thành phố biến mất hơn một nửa rồi, càng ngày càng ít đi. Cháu không hiểu...”
Bà Tôn suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Đó là bởi vì cậu đã thức tỉnh quá nhiều bán sinh linh rồi.”
“Chuyện này có liên quan gì đến việc thức tỉnh họ ạ?”
“Bởi vì đây là giấc mơ sắp chết. Giấc mơ có ổn định hay không là dựa vào sự hiểu biết của người nằm mơ. Người được thức tỉnh ngày càng nhiều thì bán sinh linh sẽ càng nghi ngờ về giấc mơ hiện tại và muốn vùng vẫy, muốn tỉnh dậy một lần nữa. Cứ như vậy, giấc mơ sắp chết sẽ sụp đổ, người giấy sẽ không còn cách nào ở lại chỗ này nữa.”
Diệp Chi Du kinh ngạc: “Cái gì?! Vậy sao bà không nói sớm?”
“Nói sớm thì sẽ tốt hơn à? Cậu nhất định sẽ bởi vì sợ giấc mơ sụp đổ nên không dám làm gì cả. Cứ thế kéo dài đến lúc ác linh thức tỉnh! Làm việc thì phải giải quyết dứt khoát mớt tốt.”
Một câu châm chọc của Diệp Chi Du nghẹn ở cổ: Không phải bởi vì người phải giải quyết dứt khoát không phải là bà hả!
“Nhưng mà, nếu như giấc mơ sắp chết sụp đổ, vậy chẳng phải nơi đó sẽ biến thành cấm địa và chúng cháu đều sẽ chết hết sao?” Cậu hơi hốt hoảng. Cậu chết thì không sao cả, nhưng nếu như Chiêu Chiêu cũng gặp nguy hiểm thì...
“Không phải. Nếu như giấc mơ sắp chết hoàn toàn sụp đổ thì các cậu sẽ tiến vào giấc mơ tiếp dẫn... Nhưng mà các cậu tốt nhất vẫn nên thừa dịp ác linh còn đang tương đối suy yếu và không có ký ức để giải quyết nó ở trong giấc mơ sắp chết đi. Nếu không, ác linh mà đi theo các cậu tiến vào giấc mơ tiếp dẫn, dù nó không nhớ được gì thì cũng sẽ trở nên rất mạnh. Khi đó các cậu sẽ không dễ dàng gì đâu.”
Diệp Chi Du rõ ràng đã bị tin tức mới này làm chấn động: “Bà, đây là búp bê lồng nhau của Nga à? Một giấc mơ lồng một giấc mơ khác. Vậy bao giờ cháu mới có thể trở lại thế giới thực...”
“Làm gì có chuyện một cái lại lồng một cái? Đến giấc mơ tiếp dẫn, cách lúc các cậu tỉnh lại chỉ còn một bước mà thôi, cũng là cơ hội cuối cùng để ác linh giết chết các cậu.” Bà Tôn rất ghét bỏ mà liếc cậu: “Nhưng mà tên nhóc nhà cậu có sinh mệnh mạnh mẽ như thế, chỉ cần không bị ác linh giết chết thì hẳn là có thể sống sót.”
“Thật ạ?” Cậu đột nhiên vui vẻ hẳn lên, trên mặt tràn đầy ý cười: “Cháu sẽ cố gắng.” Cậu lại quan sát bà Tôn rồi nhíu mày nói: “Bà, tại sao cháu cảm thấy sắc mặt của bà so với lần trước còn kém hơn thế...”
“Bởi vì tôi rất bận, mệt chết đi được!” Sau đó bà híp mắt lại: “Cậu đã hỏi hết chưa? Chỗ của cậu sắp sụp đổ rồi. Đây có lẽ là lần cuối cùng cậu có thể hỏi tôi đấy.”
“Cháu, cháu nghĩ là cháu hỏi xong rồi...”
Bà Tôn suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy tay cậu và vạch vài cái lên tay cậu: “Tôi vẫn cảm thấy không yên tâm lắm. Tặng cậu một cái bùa lửa này. Bùa lửa chỉ có thể dùng ở trong giấc mơ tiếp dẫn, sẽ giúp cậu thiêu đốt ảo giác mà ác linh tạo ra. Nhưng chỉ có thể dùng ba lần, cậu phải cân nhắc trước khi sử dụng đấy.”
Diệp Chi Du nhìn bàn tay mình, trên đó quả thật có một dấu vết hình ngọn lửa như ẩn như hiện.
Bà Tôn lại tha thiết dặn dò: “Cậu nhóc, cho dù ở trong mơ có bị mổ bụng thì chỉ cần không chết hẳn, chỉ cần thoát khỏi những giấc mơ này, cậu vẫn có thể sống sót. Đừng bao giờ nản lòng. Chúng ta sẽ gặp lại ở dương gian.”
Lần này, sau khi bà Tôn biến mất, Diệp Chi Du phát hiện ra mình cũng không hề nhận thấy điều gì bất thường của thế giới này.
Bởi vì mặc dù bà Tôn đã biến mất nhưng xung quanh cậu vẫn yên tĩnh như thế.
Trên đường chỉ có lác đác vài người giấy xám xịt. Họ đều im lặng không nói chuyện, cứ cúi đầu xuống đi qua đi lại. Những chiếc ô tô giấy và xe đạp giấy đều bị bỏ lại ở hai bên đường, không có người đến lấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Chi Du cảm thấy cho dù mình sống lại thì cũng có thể sẽ gặp phải một loại bệnh mới mang tên “Chứng sợ hãi thành phố trống”.
Cậu xoay người lại rồi nhanh chóng chạy về phía trường học.
-
Cậu đợi ở cổng trường chưa được bao lâu thì đã nhìn thấy bóng dáng Bạch Chiêu Chiêu đang đi ra.
Thật ra gần trường học cũng coi như là nhiều người, chẳng qua thường ngày có rất nhiều học sinh trốn học ra ngoài mua nước ngọt, mà bây giờ chỉ còn một người giấy cô đơn đi đến cửa hàng bán nước ngọt.
Bạch Chiêu Chiêu vừa đến gần cậu thì đã không nhịn được nói ra tin tức của mình: “Người trong trường ít đi rất nhiều. Rất nhiều phòng học đều trống rỗng.”
“Phố thương mại bên kia cũng thế.” Diệp Chi Du nói xong thì kể lại chuyện giấc mơ sắp chết sắp sụp đổ cho cô biết.
Bạch Chiêu Chiêu yên lặng lắng nghe.
Nhưng cô lại không dễ bị lừa như Diệp Chi Du. Từ miêu tả của cậu, cô đã nhạy bén phát hiện ra được một số điều kỳ lạ—
Bà Tôn căn bản không trả lời vấn đề thứ hai của cậu.
Bà ấy căn bản là đang tránh nặng tìm nhẹ (*).
(*) Tránh nặng tìm nhẹ: Nói những người luôn lảng tránh vấn đề chính, chỉ nói chuyện vô thưởng vô phạt.
Vì sao giấc mơ sắp chết sắp sụp đổ, mà người giấy lại rời đi?
Mối quan hệ giữa người giấy và giấc mơ sắp chết là gì?
Tại sao bà Tôn lại đưa ra câu trả lời mơ hồ như thế?
Nhưng mà cô lại giấu những nghi ngờ này ở trong lòng của mình, sau đó thuận theo lời cậu mà nói tiếp: “Cũng đúng. Cộng thêm tớ và cậu thì đã có sáu người bị thức tỉnh rồi. Hàn Nho đã chết, bà Vương chỉ sợ cũng đã... Trước mắt chỉ còn chú Quan, chú lái xe và Chu Lạc Nhiên là chưa thức tỉnh.”
“Haiz, rốt cuộc ai là ác linh thế? Tớ cảm thấy chú Thạch đã chọn được ai là ác linh rồi nhưng chú ấy không chịu nói.”
“Mọi thứ cứ là lạ...” Bạch Chiêu Chiêu thấp giọng nói.
“Sao thế? Cậu cũng nghi ngờ ai rồi à?”
“Không, là ngược lại,” Cô mím môi: “Bây giờ tớ lại cảm thấy, ác linh thật ra không ở trong tòa nhà của chúng ta.”
“Không ở trong tòa nhà? Vậy, vậy chỉ còn chú lái xe và Chu Lạc Nhiên thôi.”
“Cũng chưa chắc...” Một lúc lâu sau cô mới nói tiếp: “Lúc tớ còn sống, hình như tớ đã gặp ác linh kia rồi.”
Hô hấp Diệp Chi Du cứng lại, đợi cô nói tiếp.
Cô nhíu mày: “Tớ chỉ nhớ được một chút thôi. Đó là một bóng dáng mơ hồ, là một người đàn ông cao gầy, gã ta cho tớ một loại cảm giác rất lạnh lùng, cũng rất giảo hoạt. Hơn nữa, bóng dáng đó lại không trùng khớp với bất kì người nào ở trong tòa nhà...”
“Ý của cậu là... Ác linh này từ đầu đến cuối đều chưa từng để chúng ta tìm thấy?” Đối với Diệp Chi Du, đây hoàn toàn là một tin dữ. Vậy chẳng phải bọn họ đã lãng phí 4 ngày rồi sao?!
“Không sai. Nhưng có thể không phải ác linh này cố ý trốn đi, mà là gã ta còn chưa biết mình đã tiến vào giấc mơ sắp chết. Để tránh né sự thẩm vấn của cảnh sát, gã ta sẽ cố hết sức tránh mặt và không xuất đầu lộ diện.”
“Vậy cậu đã đi hỏi thăm bạn học rồi, có manh mối gì không?”
Bạch Chiêu Chiêu lấy điện thoại ra, phóng to ảnh chụp lên rồi đưa cho cậu xem: “Bạn học của tớ nói An Mẫn là fan của Trần Hi Ngạn. Mà Ngô Phương Nhị cũng thế, hơn nữa, còn là loại fan cấp cao, bởi vì móc khóa của cô ấy chỉ có fan cấp cao mới có được.”
“Trần Hi Ngạn, ngôi sao ca nhạc kia à?” Cho dù Diệp Chi Du đam mê thể thao thì cậu cũng đã từng nghe nói đến anh ấy rồi.
“Đúng thế. Bởi vì tớ cũng thích nghe anh ấy hát cho nên từng tham gia vào nhóm fan.”
“Nhưng mà bây giờ Trần Hi Ngạn là ngôi sao ca nhạc nam nổi tiếng nhất, cho nên con gái thích anh ấy cũng không có gì bất thường hết, đúng không? Hơn nữa, trong số các nạn nhân còn có một người đàn ông. Anh ấy chưa chắc đã là fan của Trần Hi Ngạn.”
Bạch Chiêu Chiêu cũng trầm mặc.
Đột nhiên, ánh mắt của cô trở nên bất thường, lướt qua phía sau Diệp Chi Du, vẻ mặt cô hơi khiếp sợ lại có chút giật mình.
Diệp Chi Du cũng phát hiện ra, cậu dừng lại 2 giây rồi mới quay đầu nhìn—
Không có gì đằng sau cậu cả.
“Sao thế? Cậu nhìn thấy gì?”
Sau lưng cậu rõ ràng chỉ có một cửa hàng bán băng đĩa.