Chàng Rể Quyền Thế

Chương 47



“Điện… xe điện sao?” An Minh Khải theo bản năng hỏi lại, khóe mắt anh ta co rút, trong lòng anh ta xuất hiện một cỗ dự cảm không tốt lắm.

“Đúng thế, chính là xe điện đó. Vốn dĩ là tôi muốn đưa anh ấy đi nhưng mà anh ấy lại nói là không cần” hạ vân nói tiếp: “Khi anh nhìn thấy tổng giám đốc Minh của chúng tôi thì phải khách khí một tí, tôi đã giúp anh nói không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp thì anh ấy mới xem xét lại việc đầu tư cho ‘Thành phố ô tô’ của anh một lần nữa đấy, nếu anh đón tiếp anh ấy không phải phép thì đến tôi cũng không giúp anh nổ nữa đâu.”

Nói xong câu này thì Hạ Vân liền cúp điện thoại, cô vẫn đang vội chỉnh lý tài liệu, bận đến mức muốn phân thân luôn.

Trong điện thoại truyền ra tiếng ‘tút tút tút’ nhưng giờ khắc này An Minh Khải lại cảm thấy trong đầu anh ta cũng đang bị ai đó gõ đùng đùng.

Tổng giám đốc Minh, khiêm tốn, xe điện…

Đậu má, sẽ không phải chính là anh ta đấy chứ?

Khi suy nghĩ này hiện lên trong lòng An Minh Khải, anh ta thiếu chút nữa đã bị dọa cho chết khiếp, trong chớp mắt anh ta liền trực tiếp chạy vào bên trong đại sảnh, anh ta túm lấy cô quản lý lúc nãy đón tiếp Bùi Nguyên Minh, hung ác nói: “Đi, đi mời anh Minh lúc nãy quay lại đâu cho tôi, không cần biết anh phải dùng biện pháp gì cũng phải mời được anh ấy cho tôi!”

Sắc mặt cô quản lý đó hoảng hốt nói: “Tổng giám đốc Khải, người anh nói chính là thằng bám váy đàn bà lúc nãy đấy sao?”

“Cái gì mà bám váy đàn bà? Người khác làm gì thì liên quan mẹ gì tới cô?! Không được phép ăn nói bậy bạ, đi tìm anh ấy về đây cho tôi!” An Minh Khải trừng cô ta một cái rồi lại mắng tiếp: “Cái đồ thành sự không đủ bại sự có thừa, cô nhanh đi tìm người về đây cho tôi, nếu cô không dẫn anh ta về đây 08:42

được thì cô cũng không cần phải làm việc nữa!”

“Còn nữa, mấy người các cô quên hết tất cả mọi chuyện mà mình nhìn thấy lúc nãy cho tôi, ai cũng không thể nói bừa nửa chữ, nếu không thì đều cút hết cho tôi!”

Nói xong câu này sắc mặt của An Minh Khải cũng trở nên lo lắng vô cùng, nếu Bùi Nguyên Minh đó thật sự chính là tổng giám đốc Minh của công tư đầu tư Bùi thị, thì thái độ của anh ta lúc nãy… còn muốn theo đuổi vợ người ta…

Vừa nghĩ tới đây thì mồ hôi lạnh sau lưng An Minh Khải đã ‘tí tách tí tách rơi xuống.

Mấy người giàu có nhiều tiền như anh ta bị điên hết rồi à? Mấy người không thể yên ổn khoe khoang sự giàu có của mấy người được sao? Khiêm tốn mẹ gì mà khiêm tốn?!

Lúc này đây An Minh Khải đã hối hận tới mức muốn đánh chết chính mình.

Cô quản lý đó giờ này cũng không dám nói gì nữa, mặc dù lửa giận của cô

ta cũng tích đầy một bụng nhưng cô ta vẫn chạy như bay ra khỏi đại sảnh.

Mấy phút sau, cô quản lý đó tìm được Bùi Nguyên Minh đang nạp điện cho bình xe.

“Anh Bùi Nguyên Minh, tổng giám đốc Khải của chúng tôi mời anh quay lại đó một chuyến!” nhìn thấy một màn này, cô quản lý đó thờ ra một hơi dài, giọng điệu hơi phức tạp mở miệng nói.

Cô ta thực sự không hiểu nổi tại sao tổng giám đốc Khải lại đột nhiên mời tên vô dụng này quay lại làm gì.

Bùi Nguyên Minh không thèm liếc mắt nhìn cô ta cái nào, anh thản nhiên nói: “Cái xưởng ô tô rách nát kia của mấy người chính là nha môn hả? Muốn tôi đi thì tôi phải đi? Muốn tôi ở thì tôi phải ở lại sao? Ông đây không đi!”

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như thế, cô quản lý kia như muốn khóc tới nơi, cô ta kéo cánh tay Bùi Nguyên Minh, vội vã nói: “Anh Bùi Nguyên Minh, tôi cầu xin anh mà, thái độ lúc trước của tôi không tốt tôi xin lỗi anh. Nhưng nếu như anh không quay về cùng tôi thì tôi phải mất việc mất thôi!”

Khi nói ra những lời này, cô quản lý đó mặt đỏ tai hồng.

Từ trước tới nay cô ta luôn khinh thường những kẻ nghèo kiết hủ lậu như Bùi Nguyên Minh, nhưng không ngờ rằng tới hôm nay cô ta lại phải ăn nói khép nép cầu xin một tên nghèo mạt rệp như thế này, thậm chí còn phải dùng sống chết của mình ra cầu xin anh ta.

Bùi Nguyên Minh đánh giá cô ta một lượt từ trên xuống dưới, thấy biểu tình nếu nếu anh không quay về thì tôi sẽ tự sát cho anh xem’ của cô ta, anh rất bất đắc dĩ nói: “Được, tôi quay trở lại đó cùng cô, nhưng mà chiếc xe điện này của tôi vẫn chưa nạp đầy điện, cô giúp tôi làm tiếp đi.”

“Được được được!” Cô quản lí đó giờ khắc này đã không còn quan tâm tới chuyện ngồi đây sạc điện cho cái xe này thì có bao nhiêu xấu hổ nữa, chỉ cần Bùi Nguyên Minh chịu quay về thì bây giờ bảo cô tác vác chiếc xe này cũng được nữa.

Mười mấy phút sau, tại Thành phố ô tô.

Cô quản lý kia ăn nói khép nép mời Bùi Nguyên Minh tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc Minh!” Vừa nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, An Minh Khải đã vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, trên mặt treo lên một nụ cười nịnh nọt đi về phía anh.

Bùi Nguyên Minh tùy ý ngồi xuống trên ghế sofa, anh thản nhiên liếc nhìn An Minh Khải một cái rồi mới lạnh lùng nói: “Người ta vẫn hay nói phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tôi không ngờ rằng khi đàn ông không biết liêm sỉ thì tốc độ lật mặt cũng nhanh đến như thế! Thế nào? Bây giờ anh mời tôi trở lại đây chính là vì chuẩn bị ba quỳ chín lạy cầu xin tôi sao?”

Sắc mặt An Minh Khải đen như đít nồi, nhưng mà lúc này anh ta vẫn chưa quá chắc chắn về thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh nên cũng chỉ có thể cố nén cơn giận, anh ta cẩn thận từng ly từng tý nói: “Ốm.. anh Minh này, anh chính là tổng giám đốc mới nhậm chức của Công ty đầu tư Bùi thị, tổng giám đốc Minh sao?”

Bùi Nguyên Minh không trả lời anh ta ngay mà lại cười như không cười nói: “Thế nào? Nếu tôi không phải vị tổng giám đốc Minh đó thì tổng giám đốc Khải có phải là sẽ cho người tống cổ tôi ra ngoài ngay lập tức luôn không?”

“Không dám không dám! Cho dù không phải thì người đã tới thì ai cũng là khách mà!” An Minh Khải cười làm lành nói: “Không biết tổng giám đốc Minh…”

Bùi Nguyên Minh lười để ý tới anh ta, mà ngay trước mặt anh ta trực tiếp bấm số gọi cho một người…

“Tổng giám đốc!” Một giọng nữ kính cần lễ phép từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, chính là giọng nói của hạ vân.

Tim An Minh Khải lập tức rắc rắc’ một tiếng, anh ta choáng váng cà người, sai đó liền ‘bộp’ một tiếng quỳ rạp lên sàn nhà.